Một cánh tay khác của bệnh nhân này cũng là anh ta dỡ bỏ băng gạc, vết sẹo lỗ đạn làm cho anh ta nghiêm nghị kính nể, càng làm cho anh ta nhớ tới một chuyện: Lần trước anh trai anh ta cùng anh ta đến gỡ băng gạc, từng nói anh ta sắp kết hôn.
Lần này là nữ đồng chí đi cùng, có thể thấy được là đã kết hôn. Anh ta là bác sĩ cũng là đàn ông, sinh hoạt vợ chồng mới cưới anh ta rất hiểu. Anh ta liền lo lắng đi, hai vị này lần đầu không hiểu lắm, lại quá mức kích động, không cẩn thận lại gãy, tốt nhất vẫn là chờ thời điểm có thể mang vác trọng lượng lại trải qua sinh hoạt vợ chồng.
Nhưng lời này của anh ta khiến người ta suy nghĩ sâu xa a, Mục Cảnh An bị thương cũng không phải bộ phận riêng tư.
Khó tránh khỏi đưa tới Tống Thanh Ninh truy vấn: “Bác sĩ, hai cái này trong lúc đó có cái gì tất nhiên quan hệ sao?"
Mục Cảnh An: “Trên lý thuyết mà nói, hẳn là không có."
Tống Thanh Ninh: “Cho nên? Bác sĩ?"
Bác sĩ nhịn không được, tôi là sợ các anh mặt mỏng mới không nói lời chân chính muốn nói, cũng không nghĩ tới các anh so với tôi còn trực tiếp hơn.
Được rồi, được rồi.
Anh ta sửa miệng: “Cũng không phải không thể chỉ là tôi phải nhắc nhở các cậu, chú ý tư thế, chú ý lượng vận động, cánh tay tạm thời không thể mang trọng lượng, tuyệt đối không thể mang trọng lượng, đi thôi đi thôi"
Toàn trường im lặng năm giây, Tống Thanh Ninh kéo Mục Cảnh An rời khỏi văn phòng. Câu cảm ơn bác sĩ kia là cách cửa truyền vào. Ra bên ngoài, hai người liếc nhau, đều nhìn ra là trong mắt nhau.
Tống Thanh Ninh ho khan hai tiếng: “Vẻ mặt em dày như vậy, cứ để anh ta không chỉnh được.
Mục Cảnh An: “"Chúng ta có thể làm bộ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Tống Thanh Ninh: “Vậy đi, chúng ta mua hai con cá về hầm canh"
“Được"
Xấu hổ hơi chậm, hai người rời khỏi nơi này, bất quá khi bọn họ ở góc rẽ nhìn thấy phía trước ba con Mục Trọng Thu, nửa điểm xấu hổ cũng không có.
Mục Trọng Thu là tới làm kiểm tra, kết quả kiểm tra rất không ổn.
Ông ta tức giận ở trong bệnh viện liền chửi ầm lên, một hồi mắng Tam Thuận một hồi mắng con trai ông ta: “Tao bảo bọn mày đi báo công an, bọn mày nhất định không đi! Là tên khốn Tam Thuận kia đá tao, tao cũng không ngại mất mặt, bọn mày ngại mất mặt cái gì? Nếu báo công an, nhất định có thể làm cho cậu ta bồi thường chút tiền, tao cũng dễ cầm tiền đi bệnh viện lớn trị liệu. Bây giờ thì tốt rồi, lão tử phế đi, bọn mày vui mừng? Lần này cao hứng đi?"
Ông ta cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo.
Cũng không biết tên khốn kiếp nào trùm bao tải ông ta, hại ông ta bị Tam Thuận đạp.
Người ở xung quanh nghe thấy âm thanh của ông ta đều nhìn lại đây.
Con trai lớn của ông ta không thể không nhắc nhở: “Ngài nói nhỏ chút.” Lại sợ ông ta nói tiếp, trấn an nói: “Mẹ con không phải để dành tiền đâu, bảo bà ấy lấy tiền ra, con đưa mẹ đến bệnh viện thành phố tìm bác sĩ."
Mục Trọng Thu tức giận nói: “Mẹ mày đức hành gì mày không biết? Hận không thể để cho tao đi nhà người khác tiền đều cướp tới dùng ở trên người tam dệ của mày, bà ta có thể lấy tiền đi ra cho tao đi khám bệnh? Cũng chỉ có một cái miệng biết nói!"
Ngày ông ta vừa bị đạp, vốn là muốn nằm viện quan sát, còn không phải bà ta đây không nỡ tiêu tiền, không cho ông ta xuất viện. Nếu không là xuất viện sớm, ông ta làm sao có thể phế đi như vậy? Rõ ràng có thể chữa khỏi!
Ông ta cảm thấy thật không trách ông ta có tâm tư giấu diếm. Nếu không che giấu, bây giờ ông ta sẽ luống cuống mất thôi.
Ông ta lười nói nhảm với con trai, vội vàng rời khỏi bệnh viện, ông ta muốn về nhà lên núi lấy tiền. Mấy ngày nay ông ta bởi vì bị thương, đều không biết xấu hổ đi ra ngoài, ưm, thật ra ông ta cũng cảm thấy có chút mất mặt.