Người rất nhiều, cô nhìn ra đại khái có chừng một ngàn người, nhưng người tuyển dụng chỉ có ba bốn mươi người, có thể thấy được cạnh tranh kịch liệt Nhưng cô có đề thi, cô ổn định.
Mọi người thật tốt bụng.
Bởi vậy cô vừa thi xong, liền tìm một chỗ từ trong không gian làm một trăm quả trứng gà, hai gói đường, bốn gói trái cây, che giấu một phen rồi đưa đến nhà mọi người.
Ba ngày sau, kết quả cuộc thi có, trên danh sách tuyển dụng không có gì bất ngờ xảy ra có cô.
Xem xong bảng danh sách, cô rời khỏi nhà máy, tìm Mục Cảnh An chờ cách đó không xa: “Đi đi, cùng anh đi bệnh viện, thạch cao này rốt cục có thể tháo ra.
Mục Cảnh An: “Dạo này vất vả cho em rồi"
"} Mỗi ngày giúp anh mặc quần áo giặt quần áo, đánh nước súc miệng cùng với nấu cơm. Từ sau khi chia nhà, thức ăn của anh thẳng tắp tăng lên, liền mỗi ngày bổ a bổ, gà mái trong đội sản xuất dưới sự đổi của cô, dần dần giảm bớt.
Chính là tay chân không quá thành thật, luôn thừa dịp anh cởϊ qυầи áo sờ hai cái, ân, chiếm tiện nghi không đủ. Bất quá, anh rất thích a.
Nhớ tới điều này, khóe môi liền khẽ nhếch lên.
Tống Thanh Ninh: “Đó là có chút vất vả.” Cô cũng sẽ không nói cái gì không vất vả, còn nói: “Chờ cánh tay anh có thể mang trọng lượng, nhớ mang nước súc miệng cho em nha."
Mục Cảnh An: “Việc này còn cần nhắc nhở sao?” Ngừng một chút nhìn mái tóc dài của cô: “Anh biết tết tóc."
Tống Thanh Ninh đột nhiên nghĩ đến lúc trước truyền tờ giấy nhỏ, anh nói chuyện vén tóc cho mình.
“Em vốn nghĩ, lúc anh đi cắt tóc, em cũng cắt tóc của mình, em muốn cắt tóc ngắn. Nhưng mà, anh đã biết tết tóc, vậy em giữ tóc lại cho anh."
Mục Cảnh An: “Vậy không còn gì tốt hơn."
Tống Thanh Ninh mím môi cười: “Anh đừng làm tóc của em rối loạn xiêu vẹo vẹo."
Mục Cảnh An: “Em phải tin anh, bất cứ chuyện gì"
Một câu hai ý nghĩa.
Tống Thanh Ninh cười, cô tự nhiên là tin tưởng anh, anh là một người đàn ông có ý thức trách nhiệm rất cao.
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi về phía bệnh viện.
Nhà máy thủy tinh cách bệnh viện hơi xa, một ở vùng ngoại ô, một ở trung tâm thị trấn.
Đi hơn nửa giờ, hai người mới đến bệnh viện.
Trước khi tháo ra còn quay phim trước, tra một chút tình huống khép lại, nhưng phim phải buổi chiều mới có thể đi ra, hai người đi ăn cơm trưa trước, cơm nước xong lại bồi Mục Cảnh An đi cắt tóc.
Đầu đinh mấy năm không thay đổi.
Cô nói: “Trước đây em cảm thấy đầu đinh tuy rằng rất có tinh thần, nhưng xấu, cũng chỉ mạnh hơn đầu trọc một chút. Nhưng bây giờ em cảm thấy, xấu không phải đầu đinh, mà là người trước đây em từng gặp để đầu đinh đều khó coi.
Mục Cảnh An nhìn về phía cô: “Tiếp tục nói."
Tống Thanh Ninh: “Nói tiếp đi, người đàn ông của em cũng rất đẹp trai! Đầu đinh cũng lạnh lùng tự phụ, đầu đinh mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra nhan sắc."
Về phần đầu trọc, người đàn ông có để đầu trọc đẹp hơn nữa, so với lúc anh không để đầu trọc vẫn xấu hơn.
Thợ cắt tóc phì một tiếng liền nở nụ cười.
Nữ đồng chí này nói chuyện cũng thật dễ nghe, thật có thể dỗ người, bất quá cũng là lời nói thật.
Mục Cảnh An thì cảm thấy trái tim nhỏ bị cái gì đốt, tê tê, có chút ngọt, có chút vui.
Anh cười: “Chỉ có miệng em ngọt mới nói được.
Ngại đây là ở bên ngoài, Tống Thanh Ninh chỉ cười đi trả tiền.
Nếu đặt ở nhà, cô đại khái sẽ nói một câu, đúng vậy đúng vậy, ăn kẹo rất ngọt, có muốn nếm thử hay không?
Chờ cô trả tiền xong trở về, hai người lại đi tới bệnh viện, lấy phim tìm bác sĩ, bác sĩ xem xong xác định có thể tháo ra Chính là đi, lúc tháo xong nói vài câu, làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai.
Lúc mới bắt đầu anh ta nói như thế này: "Gần đây không thể sinh hoạt vợ chồng"
Anh ta là một bác sĩ giỏi, rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của bệnh nhân.