Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân

Chương 80: Chết Tiệt! Phát Tài Rồi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơn nữa khoản phí tổn này có dấu vết có thể tra, về sau lúc dùng cũng không cần đi giải thích nguồn gốc.

Tuyệt!

Nghĩ đến nguồn gốc của hộp gạch vàng này, cô lại nói:“Tam Thuận đó còn ác hơn em! Em chỉ đá vào chân người, còn anh ta thì đá vào mệnh căn của người ta..."

Mục Trọng Thu chuyện này, thật đúng là không phải bọn họ làm.

Nhưng có chút ít nhiều gì cũng liên quan tới bọn họ.

Đêm hôm đó sau khi Hứa Thúy Lan nói chuyện xưa, sáng sớm hôm sau Mục lão đại tìm tới: “Lão tam, việc này cứ như vậy quên đi a? Không đánh ông ta một trận, tôi cảm thấy ăn không ngon.

Mục Cảnh An: “Không có người nào làm con trai nghe được chuyện này có thể thoải mái được."

Mục lão đại cắn răng nói: “Mỗi buổi sáng ông ta thích đi trên núi đi vệ sinh, đó là một cơ hội.

Tống Thanh Ninh: “...

""

Đây là cái tật xấu gì, đi vệ sinh còn phải chạy xa như vậy???

Nhưng mà chuyện cứ như vậy được thương lượng, hôm nay trời còn chưa sáng, ba người bọn họ ra ngoài từ sớm, mai phục ở chỗ Mục Trọng Thu đi vệ sinh.

Đúng vậy, Tống Thanh Ninh cũng đi theo, Mục Cảnh An tay không tiện, cô sợ Mục lão đại một mình không đeo được bao tải, liền đi qua giúp một tay.

Sau khi đeo bao tải cho người ta xong, Mục lão đại vừa muốn ra tay đánh, Tống Thanh Ninh hóng gió nhìn thấy đội sản xuất Kiều Bắc Tam Thuận chậm rãi đi đến.

Cô thầm mắng một câu, một đám đều có tật xấu đi, sáng sớm đều lên núi. Cô lập tức ra hiệu cho hai người, mấy người vội vàng trốn đi.

Lại nói Tam Thuận, thật ra anh ta là tới trên núi xem xét tình hình. Anh ta không biết là, cái bẫy kia vẫn là lúc trước Tống Thanh Ninh đào đây.

Kể từ khi phát hiện ra cái bẫy và bắt được một con hưu, mỗi sáng anh ta đều đến xem có con mồi nào không.

Chờ anh ta đi tới trước mặt, phát hiện người trong bao tải, vốn là muốn đi đem người ra, ai biết sau khi nghe được âm thanh nói chuyện bên trong, dừng chân.

Anh ta âm hiểm hỏi: “Mục Trọng Thu? Mục Trọng Thu ở Kiều Nam?"

“Là tôi là tôi, người anh em nào a? Mau giúp tôi, giúp tôi lấy bao tải ra. Cũng không biết tên cháu ba ba nào đeo bao tải cho tôi, đợi lát nữa tôi sẽ đi đại đội tố các nó."

Ai ngờ Tam Thuận không chỉ không giúp đỡ, còn đi lên một chân:“Tôi giúp đại gia ông! Ông già chết tiệt, tôi làm ông không thể giao hợp! Bang "} Một chân đạp lên mệnh căn, Mục Trọng Thu kêu thảm một tiếng.

Tống Thanh Ninh cả kinh nheo mắt lại, đây là thù hận gì? Rõ ràng trực tiếp đem người phế đi!

Lúc này liền thấy Tam Thuận tiếp tục hướng Mục Trọng Thu trên người kêu gọi: “Cho ngươi vì già mà không tôn trọng, ông có thể sinh ra con rất ghê gớm đúng không? Dám cười nhạo tôi không có con, còn dám đến thông đồng vợ tôi sinh con, may mắn vợ tôi là một phụ nữ tốt không có dính vào người khón kiếp như ông!"

Tiếp tục đá.

Đạp một hồi lâu, anh ta mới thở hồng hộc xuống núi.

Anh ta và vợ vẫn chưa có con, vợ chồng bọn họ cũng rất sốt ruột, vì thế không chỉ đi bệnh viện khám, còn tìm bác sĩ chân trần của đại đội khác kê đơn thuốc cổ truyền.

Cũng chỉ vài ngày trước, lúc vợ anh ta đi đại đội khác lấy phương thuốc cổ truyền trở về, đi ngang qua đội sản xuất Kiều Nam, gặp phải lão già này.

Ông già này tâm nhãn rất xấu, cư nhiên ba hoa nói với vợ anh ta, nói bọn họ vẫn luôn không có con là do Tam Thuận anh ta không thể sinh, còn nói này không phải chuyện lớn có thể tim người khác sinh, sinh ra cũng là giống nhau.

Vậy tìm ai sinh? Cũng không phải kẻ ngốc, tìm Mục Trọng Thu ông ta sinh đi.

Lão già ác độc lại xấu xa! Mấy ngày nay anh ta một mực tìm cơ hội giáo huấn lão già này, không nghĩ tới hôm nay trời giáng cơ hội!

Tam Thuận không biết, ba người phòng lớn trong bóng tối bị lời nói của anh ta ghê tởm muốn chết, thật sự quá ghê tởm, ba người trực tiếp xoay người rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »