Nghe xong ánh mắt của Mục Cảnh An quét một vòng trên người Mục lão đại và Mục lão nhị, nhưng hai người đều không lên tiếng, anh lại rũ mí mắt xuống.
Chủ nhiệm an ninh tính khí nóng nảy, vỗ bàn một cái: "Sao hả, không một ai nói chuyện là có ý gì? Ba mẹ các cậu đã giảm bớt gánh nặng cho các cậu rồi, không cần lương thực của các cậu, một năm chỉ có mười tệ, các cậu còn không muốn cho à?"
Mục lão đại vội nói: "Không có không có, không có không muốn cho Anh ta muốn nói vài lời, nhưng anh ta chưa bàn bạc với vợ mình, không có cách nào mở miệng được.
Hơn nữa anh ta làm sao biết được hai người kia có ý gì?
Mục lão nhị: "Tôi đồng ý cho."
Người lớn nhất không nói lời nào, người nhiều tiền nhất không nói lời nào, không đến lượt tôi làm người tốt.
Mục Cảnh An: "Tôi cũng đồng ý cho. Chỉ là tôi muốn nói một điều, ba mẹ bắt đầu dưỡng lão từ năm sáu mươi tuổi, bất kể trong người hai người có tiền hay không, cũng phải bắt đầu từ đó."
Anh có thể đề nghị cho nhiều thêm một chút, nhưng điều kiện kinh tế của anh cả và anh hai đều không bằng anh, anh cũng không thể lôi kéo hai người khác giống như anh. Hơn nữa cho bao nhiêu, cũng phải bàn bạc với A Ninh một chút.
Chủ nhiệm an ninh: "Vậy cứ như thế."
Lúc này Mục Trọng Xuân lấy ra tiền tiết kiệm trong nhà, ngay cả ba cán bộ của đại đội và hai người anh em họ cũng không nghĩ tới, ông ấy còn có thể lấy ra số tiền tiết kiệm hơn ba trăm tệ.
Phải biết rằng ngôi nhà gạch ngói sáu gian phòng này của nhà họ Mục, đã tiêu tốn hết khoảng hơn một ngàn tệ, con trai nhỏ kết hôn tốn khoảng năm trăm tệ.
Mặc dù đại đội của bọn họ chia tiền cá mỗi năm, mạnh hơn những đại đội khác một chút, thế nhưng chỉ mới bắt đầu từ hai năm nay.
Cả nhà bọn họ từ già đến trẻ đều sống như vậy à??
Mục Trọng Xuân nói: "Hai năm nay mỗi tháng thằng ba đều gửi về bốn mươi tệ, hai năm trước là mỗi tháng ba mươi tệ, mấy năm trước nữa gửi ít hơn một chút, chỉ là bất kể có tính thế nào, thằng ba kết hôn bất luận tiêu bao nhiêu cũng không tốn kém bằng các con, ngôi nhà này về cơ bản cũng là được xây từ tiền thằng ba gửi về. Nhà thằng ba cũng không có ai ăn cơm ở nhà đi học, tóm lại thằng ba là thiệt thòi nhất. Thằng hai kết hôn cũng không dùng đến tiền trong nhà, nhưng mà nhà các con bốn người ăn cơm ở nhà lận, mấy năm trước Hồng Đậu lại thường xuyên bị bệnh, hai vợ chồng các con cũng không lấy được tròn công điểm, trông cậy bản thân các con nuôi sống hai đứa nhỏ e là cũng khó, chứ đừng nói chi là làm nhà.
Nói tới nói lui thằng cả là được lợi nhiều nhất, kết hôn tiêu tiền trong nhà, bốn người ăn cơm, con cái học hành hai năm, hơn nữa nhà con có phòng bếp. Cho nên số tiền này, không thể chia đều cho các con được."
Hứa Thúy Lan mặc dù không có tinh thần gì mấy, nhưng ngoài miệng vẫn kiên cường: "Đúng vậy, vốn dĩ mẹ có thể tiêu thêm một chút cho thằng ba, muốn gom đủ sính lễ tam chuyển nhất hưởng cho nó, nhưng lại nghĩ đến các con sống cũng không dễ dàng gì, nên thiếu mất nhất hưởng"
Mục Trọng Xuân: "Ở đây tổng cộng có 332.53 tệ, số lẻ hơn ba mươi tệ ba và mẹ các con giữ lại. Còn lại ba trăm tệ, chia cho thằng ba một trăm năm mươi, thằng hai một trăm, thằng cả năm mươi. Số tiền này nghiêm túc mà nói thì chia cũng không công bằng, nhưng không còn cách nào khác, người một nhà làm sao có thể tính toán rõ ràng từng đồng từng cắc được, không chêch lệch nhiều là được rồi. Được lợi nghĩ đến cái tốt của anh em, thiệt thòi thì nhớ đến anh em thân ái tôn kính lẫn nhau"
Chia tiền xong, ông cụ giống như già đi mười tuổi chỉ trong nháy mắt.
Nhìn thấy điều này, Tống Thanh Ninh không biết người khác cảm thấy thế nào, tóm lại cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu, sau này khi cô quyết định sinh con, nếu như không phải một thai hai đứa, cô tuyệt đối sẽ không sinh đứa thứ hai! Tuyệt đối không!