Ở nơi này nguồn nước sung túc, có rất nhiều tôm cá, đôi khi sẽ bán không cần phiếu. Tới gần tết thì đại đội sẽ xuống sông mò cá, mỗi nhà được chia tận mấy con.
Cô nhìn cá tươi sống, lập tức mua mấy con đem về nhà nuôi, để dành ăn từ từ.
Mua cá xong lại đến cung tiêu xã mua sữa bột, chị gái bán hàng ở cung tiêu xã nhìn thấy Mục Cảnh An, bắt đầu khen tới tấp: "Cậu trai trẻ này vừa cao vừa đẹp trai, lại còn là quân nhân, vô cùng xứng với Tiểu Nịnh. Tiểu Nịnh của chị cũng bản lĩnh lắm, vừa biết kiếm tiền, lại còn xinh đẹp..."
Khi bọn họ về tới nhà, chỉ thấy bí thư đại đội, chủ nhiệm an ninh, chủ nhiệm hội phụ nữ, chú bá của Mục Cảnh An đang ngồi trong sân.
Hai người chào hỏi từng người một.
Trong nhà bếp, mấy người Hứa Thuý Lan đang bận rộn.
Tống Thanh Ninh xách đồ vào nhà bếp: "Mẹ, con có mua thịt với cá"
Dương Thải Nguyệt: "Biết em mua thịt thì chị đã không gϊếŧ gà, đây là con cuối cùng trong nhà"
Hứa Thuý Lan nhìn qua: "Lỡ gϊếŧ thì thôi, con cuối cùng ăn luôn là phải, đỡ mắc công phải chia. Mẹ đã nói với bác thím của các con rồi, mẹ đặt trước gà con mới ấp của thím ấy, sau này các con đem trứng gà sang tìm thím để đổi"
Dương Thải Nguyệt: "Vẫn là mẹ chu đáo."
Tống Thanh Ninh: "Còn không phải sao, người ta nói trong nhà có người già như có bảo vật. Không có mẹ thì sao nhà mình lại thịnh vượng được như thế, chị dâu thấy đúng không?"
"Đúng vậy."
"
"
...
Chị em dâu khen nức khen nở, khen Hứa Thuý Lan lâng lâng, xào luôn mấy quả trứng gà cuối cùng.
Dương Thải Nguyệt:! Biết vậy đã không khen, ngày mai cô lấy gì để đổi gà con?
Tống Thanh Ninh cúi đầu cười khúc khích.
Ban đêm, Hứa Thuý Lan nấu chính, làm thịt kho tàu, gà hầm, canh cá nấu gần hai mươi món ăn. Ăn xong bữa tối phong phú, sau khi đuổi mấy đứa nhỏ ra ngoài thì bắt đầu chuyện chính tối nay.
Mục Trọng Xuân nói: "Nhà mình đơn giản, lúc xây nhà đã chia xong phòng ở, mỗi nhà hai phòng. Nhà bếp cùng nồi xoong thuộc về nhà thằng cả, bởi vì nhà bếp gần với phòng của nó, chia như vậy để các con dựng rào, chỉ cần dựng theo mép nhà bếp là xong.
Còn lại năm căn phòng lợp tranh, nói là năm căn nhưng tính ra không khác mấy ba căn, cửa thông ra nhà chính, không dễ chia. Ba căn phòng này thuộc về cha cùng mẹ của các con, sau này cha mẹ chết rồi thì các con chia đất nền với nhau.
Thằng hai với thằng ba không có nhà bếp, lát nữa chia lương thực với tiền ba sẽ đền bù, có ý kiến gì không? Không có thì ba nói tiếp"
Anh hai Mục: "Không có, ba cứ nói tiếp"
Mục Cảnh An cũng không có ý kiến, giống như anh đã đoán, dựa theo bố cục nhà này, phòng bếp nằm bên trái, cổng chính nằm bên phải, gần phòng của bọn họ.
Mục Trọng Xuân nói tiếp, mấy thứ đơn giản như bát đũa hay lương thực đều chia thành bốn phần. Phân gia chia lương thực, không chia theo đầu người.
Trọng điểm là tiền cùng chuyện dưỡng lão, năm nay Mục Trọng Xuân mới 50, con trai lớn của ông 30, thằng thứ hai 28, thằng thứ ba 25, Hứa Thuý Lan 49 tuổi.
Đã tới độ tuổi dưỡng lão rồi.
Hai vợ chồng già bàn bạc cảm thấy ít nhất mình còn có thể làm việc thêm mười năm nữa, khoan hẳn dưỡng lão.
Nhưng một khi bị bệnh nặng cần phải nằm viện, số tiền này các con phải chia đều, bản thân bọn họ chỉ sợ không đào ở đâu được. Mấy chứng bệnh vặt vãnh thì bọn họ tự trả tiền.
Ngoài ra, mỗi năm các con cho bọn họ mười tệ, coi như tiền hiếu kính và tiêu vặt một năm bốn mùa.
Mười năm sau, khi bọn họ không làm nổi nữa, thì tiêu tiền của mình trước, đến khi tiêu hết tiền của mình thì xin của các con, đến lúc đó ba nhà chia đều. Khi bọn họ nằm một chỗ không cử động được nữa, thì thằng hai thằng ba bỏ tiền, thằng cả phụ trách chăm sóc.