Tống Thanh Ninh ngậm bánh trứng cuộn, đi tới chiếc ghế Mục Cảnh An đang ngồi, khom lưng.
"Hȧ?"
Mục Cảnh An nhìn cô: "Cho ta? Mỗi người một nửa?"
Tống Thanh Ninh gật đầu, ánh mắt giục anh, ăn nhanh, rề rà nữa là nước miếng của cô chảy xuống bây giờ.
Mục Cảnh An mỉm cười, cắn lên đầu kia.
Tống Thanh Ninh vừa muốn đi, anh vòng tay ôm eo của cô: "Ngồi một lát, ngồi lên đùi"
Cô không phải loại người bụng đói nhưng lại từ chối miếng ăn, nên ngồi xuống.
Ôm cổ hắn nói: "Ngon không?"
Mục Cảnh An: "Anh không ăn đồ ngọt, nhưng em đút, anh cảm thấy mình có thể ăn một ít." Sau đó còn nói: "Vợ này, hôm nay em cho anh quá nhiều bất ngờ, tiếp tục như vậy nữa thì anh sẽ điên mất"
Anh nhìn cô thâm thuý.
Lúc này, anh rất muốn nắm con rùa đen trong quần đánh một trận.
Tống Thanh Ninh mỉm cười nhìn anh.
"Quên hỏi anh việc này, bọn anh thăng chức có điều tra quan hệ gia đình không?"
Cô biết thế giới này khác với thế giới ban đầu của cô, sau này Nhị Cẩu có nói rằng nơi này là thế giới song song của Trái Đất. Thế nhưng không biết thế giới khác nhau thì quy định có thay đổi hay không.
"Không có, nhưng nghe nói vài vị trí bí mật sẽ có"
"Vậy thì tốt, thím hai của anh quá khờ."
Mục Cảnh An nghe hiểu ý tứ của cô, nói: "Em yên tâm, nếu ảnh hưởng tới anh thì mẹ đã tới quậy chú thím lâu rồi."
Ngay cả hai ông anh trai trong nhà cũng bị mẹ giám sát.
Hai người cứ thế ôm nhau, không nói chuyện tiếp, mãi tới lúc Hứa Thuý Lan gọi hai người ăn cơm thì bọn họ mới ra ngoài.
Thấy hai đứa nắm tay nhau, Dương Thải Nguyệt lườm anh cả Mục, cùng là anh em nhưng sao khác nhau quá!
Mẹ chồng nói chú ba truyền giấy cho em dâu, là thư tình, là tình thú, còn cô ấy nếu truyền giấy thì lại khác. Cô ấy không hiểu, thấy chú ba vui vẻ như thế, hai ngày trước cũng nói với chồng.
Anh ấy thành thật, cũng viết theo yêu cầu của cô ấy.
Thế nhưng!
Trên giấy viết thứ gì nha, suýt chọc cô ấy đánh người.
Tờ thứ nhất: "Vợ ơi, hôm nay ăn gì?"
Tờ thứ hai: "Vợ ơi, đôi vớ đen vợ cho chồng đâu rồi?"
Tờ thứ ba: "Vợ ơi, hôm qua chồng phát hiện thằng oắt Mãn Thương giấu hai miếng bánh trứng gà, chồng với vợ mỗi người một miếng nhé."
"I Anh cả Mục sững sờ, không biết vì sao vợ anh ấy lại trừng anh ấy.
Dương Thải Nguyệt thấy vậy, rít sâu một hơi, được rồi được rồi, mặc dù anh ấy không săn sóc bằng chú hai, cũng không tình thú như chú ba, nhưng ít ra khi tìm được bánh trứng gà cũng biết chia cô ấy một nửa, không có ăn mảnh.
Ít nhất tốt hơn mấy gã chỉ lo ăn ngon, không quan tâm trong nhà chết sống ra sao.
Giơ tay chia cho anh ấy một đôi đũa, cười dịu dàng.
Anh cả Mục: "..."
Lúc ăn cơm tối, Mục Trọng Xuân cũng trở về, sau khi ăn cơm trưa xong thì ông đi ngay tới đại bộ đội. Bí thư đại đội cảm thấy bọn họ cần phải họp đại đội, tư tưởng của xã viên đội sản xuất càng ngày càng kém.
Mới đầu ông cảm thấy không cần, nhưng nghe nhắc tới vụ cãi nhau hồi chiều thì ông lại cảm thấy bắt buộc phải họp.
Tay nghề của anh hai Mục không tệ, cơm tối rất ngon, rau trộn măng tây rất được mọi người hoan nghênh.
Cơm xong, Mãn Thương lén lút nhích tới trước mặt Tống Thanh Ninh: "Thím út, cháu nghe thầy cô nói TV có thể xem phim truyền hình, giống hệt như điện ảnh, có thật không thím?"
"Muốn xem?"
Mãn Thương nghe thấy có cơ hội, liên tục gật đầu: "Để trao đổi, trưa với tối mai cháu sẽ giúp thím rửa bát, buổi sáng cháu phải đến trường, không rửa kịp."
Cậu nhóc biết, ngày mai thím út nấu cơm. Nhiều chén bát như vậy, không ai thích rửa hết.
Tống Thanh Ninh vỗ vai cậu nhóc, cô thích cái sự thông minh của cậu nhóc này.
"Được!"
"Tốt quá!"
Mãn Thương hoan hô.
Mấy đứa nhóc khác cũng học theo, bắt đầu nhảy nhót.
Ngay cả người lớn cũng có chút mong đợi, bởi vì chưa ai xem bao giờ.