Về nhà đã nhiều ngày như vậy rồi, anh đã nghe được hết mọi chuyện từ đại ca, mẹ anh thật tuyệt!
Thế nhưng vợ anh thật hiếu thuận nha.
"Thật chứ?" Ánh mắt Hứa Thuý Lan toả sáng nhìn cô.
"Thật.
Dù sao thì sau này có thể mời bảo mẫu, con của mẹ ra tiền, tới lúc đó cô ngồi ở bên cạnh giám sát bảo mẫu làm việc là được, chuyện bao lớn nha.
Hứa Thuý Lan vui mừng!
Thế nhưng vẫn nói: "Không cần tới con, con có tấm lòng này là đủ rồi."
Dương Thải Nguyệt cười nói: "Không phải còn có con sao? Có người hầu hà mẹ mà."
Mặc dù cô cũng không muốn hầu hạ người già không thể nhúc nhích, nhưng ai bảo nhà của cô được lợi ích nhiều hơn chứ, chỉ nói tiền lợp nhà thôi, hơn nửa đều do thằng ba gửi về.
Bọn họ cũng không thể chiếm hết lợi ích nha.
Còn lão nhị, cô quan sát một lúc, nàng trông chờ gì lão nhị hầu hạ chứ, khẳng định không trông cậy được.
Lâm Thục Huỷ bắt gặp ánh mắt của cô, nói một câu: "Chúng ta ra tiền"
Dương Thải Nguyệt: ".." Cô không có ý này nha! Cô chỉ muốn nói nhà ngươi không biết làm gì hết!
Hứa Thuý Lan phủi tay: "Này này này, mẹ còn chưa già đâu, mẹ với cha bây không phải không thể làm việc, cha mẹ sẽ tự kiếm tiền dưỡng lão, cố gắng không làm phiền các con."
Sau đó còn nói: "Mẹ chỉ hiếu kỳ Tiểu Nịnh nói gì với lão chủ chứa kia, sao mụ còn muốn tặng gà cho con?"
"Chuyện này.."
Cô thuật lại cuộc nói chuyện ban nãy.
Hứa Thuý Lan nghe mà vui mừng: "Con thật biết nói chuyện."
Tống Thanh Ninh: "Ai bảo thím nói con chứ? Mẹ, con cùng Cảnh An chưa ăn cơm trưa.
Bọn họ từ cục công an trở về thì đã quá giờ trưa, lúc trở về bọn họ lại đi thẳng tới Kiều Bắc, kéo dài tới hiện tại, ai cũng đói bụng.
Hứa Thuý Lan lại rất vui vẻ, hai cô con dâu đều bằng lòng chăm sóc bà, đứa con dâu còn lại thì sẵn lòng chi tiền, bà tốt hơn hẳn mấy bà thím trong đội.
Chờ xem, bây giờ mấy người họ ai cũng huênh hoang trong nhà, nhưng chờ già rồi thì rước khổ cho mà xem.
Thím Liễu đắc ý bà ta có con gái, nhưng bà ta lại không đối tốt với con gái, vậy mà còn trông đợi con nhỏ chăm sóc, nghĩ hay lắm.
Bà nói: "Giờ này làm cơm tối cũng không sớm lắm, mẹ đi làm cơm. Nhà mình còn măng tây, tối nay ăn măng tây, trứng tráng hành lá. Thằng hai đừng dính dính díu díu nữa, đi phụ mẹ, hôm nay tới lượt mày nấu cơm."
Ban nãy Lâm Thục Huỷ nói xong thì cúi đầu to nhỏ với Mục lão nhị, không biết đang nói chuyện gì. Dù sao trong mắt Hứa Thuý Lan là dính dính díu díu, giống như đang làm chuyện xấu ở chỗ không người.
Anh hai Mục: "Hay em qua phụ giúp anh đi."
Rõ ràng không xem trọng tay nghề nấu ăn của mẹ.
Hứa Thuý Lan: "Cũng được."
Hai mẹ con vội vàng rời đi.
Lúc này Thành Thành đang chơi cùng Nhạc Nhạc với Đậu Đỏ, dù sao cũng là con nít, hợp cạ với nhau rất nhanh.
Thấy chị gái cuối cùng cũng rảnh tay, lập tức bám theo chị gái đi vào nhà.
Chờ Tống Thanh Ninh ngồi xuống, cậu bé móc một ống bánh trứng cuộn ra khỏi túi đưa cho cô: "Chị, cho chị ăn nè, chị dâu hai cho em."
"Em ăn chưa? Có nói cám ơn với nhị tẩu không?"
Thành Thành: "Có nói, cho chị ăn đó, chẳng phải chị đang đói sao?"
Đây là bánh trứng cuộn nha, nhà bọn họ trước kia chưa ăn thứ này, cậu bé muốn chia đôi với chị, nhưng chị đang đói bụng, nên cho chị hết vậy.
Tống Thanh Ninh bẻ bánh trứng cuộn thành hai phần, hỏi Mục Cảnh An: "Anh ăn không?"
Mục Cảnh An: "Không ăn" Không thích đồ ngọt.
Tống Thanh Ninh đưa một nửa bánh trứng cuộn cho Thành Thành: "Lát nữa chị còn ăn cơm, nửa cái đủ rồi. Ra ngoài chơi đi, lần sau nếu có ăn ngon thì nhớ chia sẻ cho Nhạc Nhạc cùng Đậu Đỏ nhé."
"Em biết rồi!"
Thành Thành do dự nhìn bánh trứng cuộn một hồi, vui vẻ chạy ra ngoài, oa, cậu chịu không nổi mùi thơm của bánh trứng cuộn, lần sau cậu sẽ tranh thủ kiên trì lâu hơn.