Chương 62: Cảm Giác Được Mẹ Chồng Che Chở Cũng Không Tê

Thế nhưng Tống Thanh Ninh gọi bà ta lại, đồng thời đi về phía bà ta: "Thím hai Liễu, thím chờ chút"

"Mày muốn gì, muốn đánh người hả?" Thím hai Liễu thấy cô tới gần mình, bỗng nhiên nhớ tới chuyện cô đạp mẹ Thiết Trụ, lập tức không ngừng lùi về phía sau.

Hứa Thuý Lan cũng sợ cô đánh người, mụ già này mặc dù không ra gì, nhưng trong mắt người ngoài bà ta là trưởng bối nhà họ Mục, đánh sẽ hỏng việc.

Vội vàng gọi: "Tiểu Nịnh, được rồi, được rồi, mẹ đã trút giận thay con"

"Mẹ, con không đánh người, con chỉ muốn nói đôi câu với thím, thật, nhiều người chứng kiến như vậy, đều có thể làm chứng"

Sao loại người gì cô cũng có thể đánh chứ? Cô không ngốc. Thân phận của cô bây giờ đã khác, không thể gây phiền phức cho Mục Cảnh An.

Thế nhưng, bà ta nói móc làm mẹ chồng đau lòng! Lại còn nói mình xúi quẩy! Như vậy không thể mắng một tiếng, doạ một câu hay sao?

Thím hai Liễu nghe vậy mới không đi lùi nữa.

Tống Thanh Ninh đi tới trước thím, ôm thím đi về nhà, vừa đi vừa thì thầm.

Trong mắt người ngoài: Nhìn xem, nếu như nhà Thiết Trụ không làm quá phận thì vợ của thằng ba cũng rất độ lượng.

Trên thực tế: "Tôi từng thấy đông qua (bí đao), cũng thấy tây qua (dưa hấu), nhưng chưa từng nhìn thấy soả qua (đồ ngốc) như thím! Thím nhìn thím mặt mũi ra sao, heo nhìn thấy thím đều đâm tường, gà nhìn thấy thím cũng tự sát, thím nói thím ngày ngày đắc ý là đắc ý cái gì? Thím có biết tại sao con trai út của thím tới giờ vẫn chưa tìm được đối tượng không? Còn không phải do trong đầu thím toàn chứa bã đậu, đã thế mưa trút xuống còn không chịu bung dù.."

Mắng một chuỗi dài, tức đến nỗi thím hai Liễu tắt tiếng.

Vất vả lắm mới tìm lại được, thì lại nghe cô nói: "Thím nói tôi thu hút dã nam nhân, nhưng Thiết Trụ như thế nào mọi người đều hiểu, thím nói xấu tôi, phỉ báng tôi, tôi có thể đi kiện thím.

Công xã sẽ không phạt nặng thím, nhưng dám chắc sẽ nhốt thím mười ngày nửa tháng, không tin thì chờ tối thím hỏi con thím xem. Việc ngày hôm nay tôi ghi nhớ, sau này nếu thím còn dám nói linh tinh thì tôi sẽ gộp luôn chuyện ngày hôm nay để kiện lên công xã."

Thím hai Liễu tái mặt, tay che miệng, hốt hoảng, chân mềm rũ.

Lúc Tống Thanh Ninh quay người rời khỏi, bà ta nắm lấy Tống Thanh Ninh: "Chờ đã, thím bắt hai con gà tặng cho Cảnh An dưỡng thương"

Tống Thanh Ninh: " "

...

Cô vội nói: "Không cần, không cần".

"Cần, cần."

"Không cần, hai nhà chúng ta không lui tới hai mươi năm, sau này vẫn như vậy."

Mọi người: "..

...

"

Tống Thanh Ninh về tới cửa nhà nhọ Mục, hai nhà chỉ cách nhau một đầu ngõ nhỏ.

Nhìn đám người xem náo nhiệt, cô cười hì hì: "Các vị chú thím, ba bốn giờ rồi, đã có thể làm cơm tối, hôm nay không còn náo nhiệt để xem nữa. Lần sau có náo nhiệt thì cháu lại gọi mọi người, đến lúc đó mọi người nhớ mang theo băng ghế cùng hạt dưa, mang nhiều chút để chia cháu một ít. Lúc nhà ai có náo nhiệt mọi người cũng đừng quên gọi cháu nhé, cháu xào một nồi đậu phộng bưng qua."

Mọi người: "I Cũng chẳng biết ai xì cười một cái, làm mọi người cười vang lên. Vợ của thằng ba là một người rộng rãi nha.

Đã nói đến thế rồi, mọi người chỉ có thể rời đi.

Nhưng không ngờ, từ đó về sau chỉ cần cô có ở nhà cũ, trong đội vừa có chuyện, khi đi ngang qua nhà cô đều sẽ gọi một tiếng: "Vợ Cảnh An, đi xem náo nhiệt!"

Lúc này, Tống Thanh Ninh kéo Hứa Thuý Lan đang mặt ủ mày chê: "Về nhà, về nhà, đừng giận, con còn không giận nữa là. Có con gái hay không đều không trở ngại mẹ dưỡng lão, con là do mẹ vớt lên, thật sự tới lúc mẹ không thể nhúc nhích lại không có ai bằng lòng hầu hạ thì con hầu hạ mẹ. Sẽ không để mẹ nằm trên sàng không ai quan tâm, không ai hỏi han"

Chữ vớt làm Mục Cảnh An ở đằng sau co giật khoé miệng.