Chương 59: Vợ Ơi! Em Thật Xinh Đẹp

Lúc này cô mới biết được, thực sự là Mục Cảnh An luôn cho người theo dõi Lý Thiết Trụ.

Dòng nước ấm dâng trào trong lòng.

Tiểu Quân thấy cô không biết chuyện này, nên đoán chừng cô cũng không biết chuyện đại đội trưởng đi tìm nhà họ Lý, nên luyên thuyên không ngừng.

Tống Thanh Ninh: "Chuyện này tôi thực sự không biết, may là có anh nói với tôi. Còn chuyện tối hôm qua, tôi thật sự cảm ơn anh."

Cô nghĩ chuyện lần này phải cảm ơn đội trưởng quân nhân thật tốt.

Tiểu Quân: "Đây không phải là chuyện nên làm sao? Nói thật, tôi không nghĩ nhà bọn họ làm chuyện kinh tởm như vậy, tôi sợ đến sững người."

Mấy người bọn họ trò chuyện vui vẻ, nhà Lý Thiết Trụ bên kia làm sao vui vẻ được, cha Lý Thiết Trụ khóc không ra nước mắt, anh trai ông ấy hết lòng khuyên bảo, có một đứa con lao động khổ sai ông thà không có còn hơn, thậm chí đề nghị ly hôn với mẹ Thiết Trụ, sau đó sinh thêm một đứa con khác, đến lúc đó sẽ dạy bảo thật tốt.

Lúc trở lại đội sản xuất, người của hai đội không làm việc, mà vây quanh ở cầu Yên Ba thảo luận về chuyện này.

"Một sự ra đi tốt đẹp, lần đầu gặp người kết duyên không thành, liền chạy đi đào mộ tổ tiên người ta"

"Muốn học theo anh hai Mục ăn bám, cũng phải nhìn xem mình là người thế nào chứ, vóc dáng anh hai Mục đẹp biết bao"

"Cơm chùa không ăn được thì muốn giở trò xấu, may mắn là Tiểu Ninh không không đồng ý mối hôn sự này, nếu đồng ý, không chừng bị gia đình anh ta gϊếŧ chết rồi."

"Rất có thể nha, vì tiền anh ta có thể gϊếŧ người, Tiểu Ninh còn nhiều đồ cưới như vậy"

Thấy bọn họ trở về, mọi người nhốn nháo hỏi đại đội trưởng quân nhân mọi chuyện diễn ra thế nào.

Tống Thanh Ninh, Mục Cảnh An và Mục Xuân Khuê lên tiếng kêu gọi, đi qua bên nhà họ Tống một chuyến.

Cửa bị anh thanh niên bám theo kia đá văng, nên là hỏng.

Mục Cảnh An: "Lát nữa tìm người tới sửa cửa."

Tống Thanh Ninh: "Nhà này nên để cho người có ăn học ở thì tốt hơn, để lúc chúng ta không ở đây nữa người khác sẽ không nhớ tới."

Cô muốn để dì Mục, à không, gia đình dì Mục sẽ lo liệu giúp.

Nhưng chỉ cần ngôi nhà này trống, nhất định sẽ có người nhớ tới.

Bán là thì nhất định không thể bán, dù sao đây cũng là ngôi nhà cũ của nhà họ Trạch, nếu sau này cha của nguyên chủ xuất hiện, khi ông ấy trở về còn có ngôi nhà này làm kỷ niệm.

Mục Cảnh An: "Tùy em. Cái lỗ trên tường là em cố ý giữ à?"

Tống Thanh Ninh: "Có được không? Lúc đầu em nghĩ Lý Thiết Trụ có ý xấu muốn đυ.ng chạm đến nhà mình, không ngờ anh ta lại nhân lúc không có người mà vào"

Vừa nói chuyện, cô vừa đóng cửa sân lại, cửa đã gãy, nhưng dùng gậy gỗ chống đỡ thì vẫn có thể sử dụng.

Đóng cửa xong, cô vẫy tay gọi Mục Cảnh An.

"Có chuyện gì?"

Đi đến trước mặt anh, Tống Thanh nịnh níu lấy áo trước ngực anh: "Nghe nói, anh đã góp một phần công sức trong vụ bắt kẻ phóng hỏa ~~"

Giọng nói này kéo thật dài, nghe xong đầu Mục Cảnh An đều tê dại.

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên là có. Em..."

Cô muốn hai người rẽ sang hướng khác, Mục Cảnh An nhận thấy sự chuyển động của cô, cũng phối hợp uyển chuyển thân thể, với sự phối hợp này, Tổng Thanh Ninh từng bước ép sát, dồn anh vào chân tường.

Cô vòng tay qua cổ anh rồi hôn lên, hôn có chút mãnh liệt.

Tốt lắm, Mục Phó Đoàn bị công kích.

Nhưng mà mãnh liệt thì mãnh liệt, cô vẫn thận trọng không đυ.ng đến tay anh.

Sau nụ hôn cuồng nhiệt, cô cười tươi đẹp nói: "Hôm nay anh làm việc này rất tốt, tốt đến mức em muốn hôn anh."

Mục Cảnh vui vẻ: "Anh nhờ người ta theo dõi tận hai mươi ngày, mà chỉ có một cái hôn, như vậy không hợp lý lắm?"

Tống Thanh Ninh: "Vậy anh muốn thế nào?"

Mục Cảnh An: "Vậy chúng ta phải hôn nhau hai mươi ngày mới đủ."

Tống Thanh Ninh cười ha hả: "Anh không sợ miệng sưng lên hả."

"Vui vẻ chịu đựng"

Nói rồi nâng nâng cằm, ra hiệu bảo cô tiếp tục.