Nhưng mỗi khi đến anh cả, đều là anh hai Mục - Mục Cảnh Hoành nấu cơm, anh hai Mục nấu cơm là ngon nhất nhà.
Ngoại trừ nấu cơm, quần áo của anh cả cũng đều do anh hai Mục giặt.
Nhìn bữa sáng: Bánh xèo hành lá, cháo đậu xanh, đậu hà lan nhọn xào chay, giá đỗ trộn rau, trong chén tương ớt còn có đậu phộng nhuyễn và hạt mè.
Hứa Thúy Lan không phục: "Mỗi ngày nó nấu cơm nhiều như vậy như, dầu, muối, tương, dấm, sao có thể không ngon?" Lại vỗ vỗ bên cạnh băng ghế dài, nói với đám người Tống Thanh Ninh: "Tới đây, hai con ngồi đây đi."
Anh hai Mục xùy một tiếng: "Mẹ nấu cũng không ít, nhưng đồ ăn rất bình thường, phải thừa nhận là mẹ nấu nướng không tốt đó." Còn nói: "Chú ba, em dâu, hai người nếm thử tay nghề của anh rồi so sánh đi Nói rồi cầm lấy một miếng bánh phết tương ớt vào bên trong.
Lâm Thục Hủy, vợ của anh hai Mục nơi: "Cho ít tương thôi, ăn nhiều sẽ khát nước"
Anh hai Mục: "Được."
Rưới xong tương, anh ấy đem miếng bánh đưa cho Lâm Thục Hủy, đối phương rất tự nhiên tiếp nhận. Sau đó anh ấy đi lấy bánh và múc cháo cho hai đứa bé nhà mình.
Nhìn thử xem, cô ấy là một người hiền lành, chăm sóc một nhà bốn người.
Sau khi Mục Cảnh An ngồi xuống, anh nhìn thấy ánh mắt của cô, liền lấy một miếng bánh cho vào chén, dùng tay phải múc một thìa tương phết lên mặt bánh, phết xong, đặt bánh vào trong bát trước mặt Tống Thanh Ninh: "Em cũng nên nhận đãi ngộ này, ăn đi."
Tống Thanh Ninh trong lòng ngọt ngào, cười một tiếng: "Cám ơn"
Có qua có lại mà, cô cũng đưa cho Mục Cảnh An một miếng. Lúc cầm cô nhìn Thành Thành một chút, thấy đứa nhỏ đã ăn xong chiếc bánh Hứa Thúy Lan đưa cho mình.
Tuy nhiên, người nhà họ Mục nhiều đến nỗi không đủ chỗ ngồi vào bàn, tất cả trẻ con đều phải đứng ǎn.
Mục Cảnh An: "Lại nói cảm ơn, em như vậy anh có chút không biết phải làm sao, ngay cả cảm ơn anh cũng không nhớ tới."
Tống Thanh Ninh: "Nói thì dễ thôi."
Người trẻ tuổi hiện đại rất thích nói cảm ơn, có đôi khi miệng họ còn nhanh hơn não, cô cũng không ngoại lệ.
Mục Cảnh An: "Được thôi, sau này nói ít với anh thôi nhé."
Bên này hai người đang trò chuyện với nhau, bên kia Dương Thải Nguyệt đang đạp lên chân chồng mình, ông nên học tập người ta một chút đi, nhìn lão nhị rồi nhìn lão tam xem.
Anh cả Mục bị vợ đạp thì kêu a một tiếng: "Mới sáng sớm em điên cái gì vậy?"
Dương Thải Nguyệt lại tức giận đạp một cước.
Anh cả Mục: "..."
Hứa Thúy Lan cười trên nỗi đau của người khác nói: "Nên vậy! Để con không nhìn thấy người khác!"
Cả nhà ai cũng biết anh cả là người ít quan sát xung quanh nhất, ngay cả ba còn biết múc cháo bà, còn anh ấy thì ngồi ở kia ăn một mình, nghĩ đến đây cô ấy lại liếc nhìn vợ chồng con út, rồi lại nhìn cánh tay con út, chắc tối qua hôn sự của họ không được viên mãn, nhìn Tiểu Ninh rất có tinh thần, thật đáng tiếc.
Nhưng mà, bà cũng không quan tâm mấy chuyện này.
Anh hai Mục liếc nhìn anh ta một cái: "Thật ngu ngốc!"
Mục Xuân Khuê: "Anh thật sự không thông minh lắm, suýt chút nữa anh đã rớt kỳ thi trung học."
Anh cả Mục:......Ai cũng giận tôi, đều giận tôi hết, tôi đã làm gì sai?
Tống Thanh Ninh và Mục Cảnh An nhìn nhau, buồn cười cúi đầu.
Lúc này, Thành Thành đã ăn xong bánh, đi đến trước gót chân cô: "Chị, em muốn húp cháo."
Lần đầu Thành Thành ăn cơm cùng cả nhà họ Mục, mặc dù nhà họ Mục đối với cậu bé rất tốt, nhưng vẫn có chút không thoải mái, ăn xong thức ăn trong tay, tự nhiên sẽ tìm tới người thân của mình.
Tống Thanh Ninh: "Chị phục vụ cho em."
Mục Cảnh An thuận miệng hỏi cậu bé: "Tối hôm qua em ngủ có ngon không?"
Thành Thành xứng đáng với cái tên của mình, nhớ lại nói: "Anh rể, nếu cháu trai Mãn Thương không nắm lấy tay em gặm, còn có thể ngủ ngon hơn."
Hả? Cả nhà nhìn về phía Mãn Thương.