“Nói gì mà đồ cưới Tống Chi Nghiêu (ba Tống Thanh Ninh) cho, bóc phét, nếu là thật, sao hôm nay ông ta không xuất hiện. Nhất định là con đĩ nhỏ kia tự bỏ tiền ra mua. Hừ, tình nguyện dùng đồ cưới gả cho nhà họ Mục, cũng không chịu gả cho Thiết Trụ nhà tao, đúng là đồ đê tiện.
“Hãy xem tạo đào mộ tổ tiên nhà mày lên, ngày mai lại đi đào mộ tổ tiên nhà họ Mục. Bà đây muốn cho cả đại đội biết, tổ tông chúng mày đều không đồng ý cuộc hôn nhân này, cũng chê mày xui xẻo, đến lúc đó để tao xem chúng mày có ly hôn không"
Tiểu Quân nghe, nội tâm lập tức: “Đậu móa đậu múa đậu móa.” Thấy bà nội rồi.
Tim của bà già này cũng quá độc, đào mộ tổ tiên của người ta sẽ bị thiên lôi đánh đó!
Bởi vì quá mức khϊếp sợ, anh ấy ngã xuống một cái dùng.
Mẹ Thiết Trụ đột nhiên ngơ ngẩn, quay đầu nhìn thử.
Tiểu Quân trong rãnh ruộng sợ bà ta phát hiện, không dám cử động, nhưng thấy giận lắm, nhanh trí bóp cổ họng kêu: “Hu hu hu hu con gái đáng thương của ba..."
Lần này đến phiên mẹ Thiết Trụ kinh ngạc.
“Ai? Ai ở đó khóc tang? Ai..
""
Kêu mấy tiếng không ai để ý, bà ta cho rằng mình nghe lầm, cứ tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng càng đi, lại càng nghe rõ phía sau có âm thanh vang lên, giống như có cái gì đi theo bà ta, nhưng quay đầu chỉ có một màu đen không thấy gì, bỗng dưng có hơi hoảng.
Nghĩ đến chuyện bà ta sắp làm thì càng hoảng hơn, nhưng vì con trai bà ta không thể hoảng.
“Hu hu hu con gái đáng thương của ba."
Tiếng khóc lại tới.
“Ai đó, mẹ mày gào cái gì thế?"
"( "} Sau mấy lần như vậy, vốn dĩ có hơi sợ giờ mẹ Thiết Trụ càng sợ hơn.
Cho đến khi Tiểu Quân kêu một câu: “Mẹ Thiết Trụ bà ức hϊếp con gái tôi."
Nghe được câu này, mẹ Thiết Trụ đờ người, sau đó nhanh chân chạy ngược về: “Cứu tôi với! Ma! Có ma "
Phải biết bây giờ đường bà ta đang đi đều là bờ ruộng, mới nhấc chân chạy, đã lăn một vòng.
Nhưng mới vừa bò dậy, lại bị vấp cái xẻng, đầu trực tiếp đập trúng cái xẻng.
Bà ta đau đớn thét lên "A a a" không ngừng, nhưng vẫn không quên chạy, bà ta đứng không vững ngã vào một cái xẻng, lần này còn thảm hơn vừa rồi, bà ta rớt mất hai chiếc răng!
"Má ơi răng của tôi, tôi không ức hϊếp con của cô, tôi không có ức hϊếp mà, tôi không có ngu mà ức hϊếp để tìm đường chết đâu!"
Mẹ Thiết Trụ cho rằng hồn ma mẹ Tống Thanh Ninh đang dạy cho mình một bài học.
Doạ bà ta sợ đến ngất xỉu trước khi chạy vào đội sản xuất, Tiểu Quân phải trở về gọi người giúp đỡ.
Nói về Lý Thiết Trụ.
Anh ta đi thẳng vào Tống gia, lúc đầu, anh ta định cạy cửa sân đi vào, nhưng lúc này có tiếng ho khan truyền đến từ hàng xóm sát vách, làm anh ta sợ mà vội vã mang đồ chạy đến tường nhà bên cạnh.
Nếu suy nghĩ sâu xa hơn chắc đó là ý trời, nơi anh ta chạy đến vừa hay chính là khe hở Tống Thanh Ninh để lại.
Anh ta nhìn thấy rất vui mừng, lập tức lùi lại vài bước rồi chạy lấy đà phóng vọt lên đầu tường.
Thanh niên trẻ bám theo nhìn thấy vậy thì do dự: "Bây giờ tôi có nên bắt anh ta hay không? Nên hay không? Bây giờ bắt anh ta và sau này anh ta đầu thú, kết quả định tội sẽ khác nhau, một là ngồi tù một thời gian ngắn, một là thời gian ngồi tù dài hơn"
"Nhưng mà người này tệ thật, cũng không nhìn lại mình có đức hạnh thế nào, lớn chừng này rồi mà một từ "Đấu đại" Cũng không biết, còn dám nghĩ đến một cô gái đã từng học cấp ba. Tới còn định giở trò xấu, một người xấu xa như vậy chắc chắn sau này còn lừa những cô gái khác. Thôi bỏ đi, đợi anh ta bước vào thì bắt đi"
Trong lúc anh ấy đang suy nghĩ dông dài thì Thiết Trụ đã nhảy xuống.
Ngay sau đó là một loạt tiếng kêu thảm "A a a".