Động phòng hoa chúc cũng là một trong bốn chuyện vui lớn trong đời có thể sánh ngang với bảng vàng đề tên, bị người phá, ai cũng sẽ không thoải mái.
Mục Cảnh An nắm tay cô.
Lòng bàn tay sần sùi vuốt ve lòng bàn tay cô, dần dần vuốt lên nội tâm không vui của cô.
Mục Cảnh An nói: “Chúng ta tâm sự nhé?"
Tống Thanh Ninh: “Tâm sự chuyện gì?"
Mục Cảnh An: “Trong đội có nhiều người ức hϊếp em không?"
Tống Thanh Ninh: “Không nhiều, anh phải biết mẹ em là một liệt sĩ, thành viên trong đội chúng ta đa số vẫn tôn kính liệt sĩ, hơn nữa còn thương người thân của liệt sĩ. Không bình thường như nhà Lý Thiết Trụ, lại là số ít. Hơn nữa mấy năm trước em còn nhỏ, phải giữ hiếu, ngày thường sống tiết kiệm khiêm tốn, còn dẫn theo người em trai, cũng không có ai để ý em.
Nhà Lý Thiết Trụ để ý đến cô, chính là một bất ngờ.
Lúc ông nội của nguyên chủ còn sống, cuộc sống của cô ấy rất tốt, là cô gái duy nhất trong đội lên tới cấp ba. Nhưng sau khi ông nội qua đời, chỗ dựa duy nhất của cô ấy cũng đã không còn, sẽ không thể sống như lúc trước nữa.
Tình hình trước mắt vừa không thể lên đại học, lại phải nuôi em trai, sau khi tổng hợp cân nhắc cô ấy đành nghỉ học cấp ba, lúc đó cô ấy mới lên lớp mười.
Bởi vì mẹ cô ấy là liệt sĩ, liệt sĩ có tiền trợ cấp, chuyện này không giấu được.
Sau khi cô ấy về nhà, một là sợ bị người để ý, hai là dù sao cô ấy cũng học nhiều, làm ruộng thì không giỏi, đi làm thì không kiếm được mấy công điểm, cô ấy sợ mình lỡ tay dùng hết tiền, sau này dựa vào công điểm cô ấy kiếm được căn bản không nuôi sống được mình và em trai.
Thế nên, ngày thường sống hết sức tiết kiệm, tạo cho người khác một ảo giác tiền nhà mình đã xài hết từ lâu rồi.
Chính vì tiết kiệm quá độ, lúc cô ấy mới tới đây, hai chị em đều rất gầy.
Nhưng cô ấy làm như vậy vẫn hữu dụng, rất nhiều người thấy cô ấy nghèo lại có em trai, dù cô ấy xinh đẹp, cũng không có bao nhiêu người tình nguyện đến cửa cầu hôn.
Nhưng nhà Lý Thiết Trụ, là người có ý chí, cũng không biết từ lúc nào bắt đầu chú ý nguyên chủ.
Lúc mẹ Lý Thiết Trụ tới cầu hôn: “cô ấy” bắt đầu nói mình có em trai không muốn làm phiền người khác để từ chối, kẻ mưu mô xảo quyệt đó lập tức nói: “Ây da, tiền trợ cấp của mẹ con nhiều như vậy, đừng nói nuôi một đứa bé, dù nuôi ba đứa cũng là chuyện nhỏ."
Nghe vậy: “cô ấy” đã biết gia đình này để ý tới tiền trên tay mình.
Lúc cô vừa tới cũng muốn khiêm tốn như nguyên chủ vậy, nhưng nghĩ rồi thì thấy, không được, người thì thiếu dinh dưỡng cuối cùng lại đầu choáng mắt hoa, thế chẳng phải đang chờ chết à.
Cho nên sau khi cô tới, lập tức nghĩ biện pháp đưa Thành Thành đi ăn uống, mỗi ngày sớm tối cô còn rèn luyện thân thể, luyện quyền.
Thật ra võ lực của cô cũng tạm được, kiếp trước ba cô là cảnh sát, từ năm sáu tuổi cô đã được ba già huấn luyện kỹ năng, lớn lên còn đi học vài môn võ thuật. Ba cô hy sinh vì nhiệm vụ, năm ấy cô mười lăm, nhưng cô không có ông nội bà nội tuyệt vời như nguyên chủ, cũng không có ông ngoại bà ngoại tốt bụng, ông nội và mẹ cô cướp số tiền không thuộc về mình, bà ngoại vì cậu mà lừa đi số tiền trong tay mẹ cô, làm hại năm đó mẹ cô bệnh nặng không có tiền chữa trị nên qua đời.
Nhưng cô không thừa kế phẩm chất tốt đẹp của ba, dù sao hai người già đó, một người bị cô rút ống dưỡng khí một người bị cô chọc đến tức chết ở bệnh viện.
Những câu chuyện của cô, tạm thời không định kể cho Mục Cảnh An.
Nghĩ nghĩ, cô lại nói: “Em kể với anh chuyện Thành Thành nhé"
Mục Cảnh An: “Anh càng muốn biết chuyện của em.