Ngay cả người phá động phòng cũng bị Hứa Thúy Lan đuổi đi, phá cái gì mà phá, tự cưới vợ về nhà phá đi!
Mẹ chồng ngầu quá đi!
Lúc Dương Thải Nguyệt con dâu lớn nhà họ Mục tới, Tống Thanh Ninh đang ngồi trong phòng ngẩn người, Mục Cảnh An mới đi ra ngoài, Thành Thành cũng không có đây.
“Chị dâu, chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chị đến nói với em, không bằng tối nay kêu Thành Thành và nhóm Mãn Thương ngủ chung.”
Ngày vui, trong phòng tân hôn nhiều trẻ con, cản trở nhiều.
Tống Thanh Ninh: “Cảm ơn chị dâu, hay là thôi đi, em sợ đổi chỗ, buổi tối thằng bé không thấy em sẽ sợ.”
Con nít mà, nội tâm yếu ớt, cô phải thương yêu một chút.
Cô từ chối, mà Thành Thành lại tự chạy tới, nghiêng đầu nói: “Chị ơi, tối nay em ngủ chung với cháu trai Mãn Thương.”
Tống Thanh Ninh: “Em muốn ngủ chung với nhóc đó thật à?”
Thành Thành: “Đúng nha, cháu trai Mãn Thương kể truyện tranh cho em, chị ơi, chị yên tâm đi, cậu ấy sẽ chăm sóc em.”
Nói xong lại ôm truyện tranh hí hửng chạy đi.
Tống Thanh Ninh cười hì, năng lực thích ứng của nhóc con này rất mạnh nha.
Dương Thải Nguyệt nháy mắt với cô: “Chị cũng đi, không quấy rầy chuyện tốt của các em.”
Nói thì nói vậy, thật ra trong lòng cô ấy nghĩ, cánh tay của thằng ba thế kia có thể làm được gì, không thể sờ không thể ôm. Mà cũng xui ghê, ngày kết hôn còn chưa chọn xong, đã phải dời.
Sau khi Dương Thải Nguyệt rời đi, Tống Thanh Ninh đi rửa mặt.
Rửa mặt xong rồi thay quần áo, Mục Cảnh An từ bên ngoài trở về, anh đứng trong gian nhà chính, bên chân có cái rương.
Nhà họ tổng cộng có sáu phòng ngói, ba anh em mỗi người hai phòng, mỗi hai phòng đều là một phòng là gian nhà chính, một phòng là phòng ngủ. Phía trước phòng ngói có mấy phòng đắp bằng đất, ở giữa là sân, nhưng cửa sân nằm lệch.
Trước kia khi Mục Cảnh An không ở nhà, Hứa Thúy Lan và Mục Trọng Xuân để một cái giường trong gian nhà chính của Mục Cảnh An, bởi vì lúc này con vườn không nhà trống cũng không cho cha mẹ ở, để người ngoài biết cũng phiền toái.
Mục Cảnh An trở về, hai ông bà đã dọn về nhà đất ở đằng trước.
Hiện tại, Mục Cảnh An gọi cô: “Vợ ơi, giúp anh một chuyện, giúp anh xách cái rương vào phòng ngủ.”
“Đưa đây.” Cô đi qua xách, cũng hỗ trợ mở ra hỏi: “Rương của anh?”
Mục Cảnh An: “Đúng, buổi tiệc hôm nay nhiều người, rương được đặt trong phòng mẹ anh, hồi nãy kêu mẹ xách về giúp anh.”
Lúc anh mở rương, Tống Thanh Ninh bưng chậu ra ngoài lấy nước rửa mặt, hết cách rồi, người bị thương tàn phế không thể tự lấy nước, cánh tay vẫn không thể làm nặng.
Nhưng nước rửa mặt cũng không lấy một cách vô ích, bởi vì, cô vừa vào nhà, thấy Mục Cảnh An ngậm một quyển sổ nhỏ đứng bên cạnh rương kia kìa.
Thấy cô vào nhà, thì nhướng mày với cô.
“Làm gì thế?” Tống Thanh Ninh hỏi.
Cô để chậu nước xuống đi tới, nghiêng đầu nhìn.
“Sổ tiết kiệm? Cho em?”
“Ừ.”
Tống Thanh Ninh nhìn anh: “Cho em thật à? Đây là tài sản trước hôn nhân của anh mà. Tài sản trước hôn nhân có thể không cần chia sẻ với em, tài sản sau hôn nhân nhất định phải chia sẻ.”
Mục Cảnh An gật đầu, ánh mắt còn thúc giục cô, em hãy nhận đi.