Sau khi cô nói xong câu này, đôi môi của đội trưởng Lý cong lên.
Vợ đội trưởng Lý cũng không nói nhiều mà lấy một cây thước gỗ để đo số đo cho hai người.
Nhưng sau khi đo số đo xong, bà ấy đã lấy phiếu thịt ra nhét vào tay Tống Thanh Ninh, rất khó để có thể từ chối lòng tốt như vậy.
Chỉ có thể nhận lấy nó.
Cô nói: “Cảm ơn thím. Đúng lúc cháu đang hết phiếu thịt, sau khi tổ chức bữa tiệc cưới xong cháu sẽ trả lại cho thím.”
Vợ đội trưởng Lý: “Không sao đâu, lúc nào có thì đưa sau, thím sẽ may gấp quần áo cho cháu, nhất định sẽ xong trước khi cháu kết hôn.”
“Được rồi, vậy mấy ngày nữa cháu sẽ đến lấy. Hẹn gặp lại thím, chú Lý.”
“Hẹn gặp lại thím, chú Lý.”
Sau khi cảm ơn xong, hai người rời đi, nhưng khi họ rời đi, cô cảm nhận được ánh mắt như con dao của đội trưởng Lý đang chọc vào lưng cô!
Đúng thật là đội trưởng Lý đang trừng mắt nhìn cô, cô gái chết tiệt này, cô không thể tiếp tục từ chối thêm sao? Ông ấy cũng rất thèm thịt, thèm rất lâu rồi nhưng người vợ phá của trong nhà lại sống chết giữ lấy phiếu thịt ấy mà không chịu dùng tiền đi mua thịt. Bây giờ thì hay rồi, phiếu cũng mất, ông ấy không thể lấy được thịt để ăn nữa.
Trên đường trở về, Thanh Thành nói: “Chị, em thấy thím Lý là người tốt, nên mới muốn cho chúng ta mượn phiếu thịt.”
Tống Thanh Ninh: “Đúng vậy, mấy ngày nữa em sẽ có thể ăn thịt lợn ngon, nhưng em phải nhớ kỹ tấm phiếu đó là mượn của nhà thím Lý, cũng phải ghi nhớ lòng tốt của bà ấy, cái này gọi là uống nước nhớ nguồn.
Nói là ngày nào trả phiếu thịt, thì phải trả đúng hạn, cũng là nói lời giữ lời, làm người thì nên giữ đúng lời hứa của mình. Lần sau khi chúng ta có phiếu thịt, nếu bà ấy có đến mượn mà đúng lúc em đang tạm thời không cần đến thì có thể cho bà ấy mượn, có qua có lại, em hiểu chứ?”
Cô chưa từng chăm sóc một đứa trẻ nên bây giờ cô vẫn còn đang phải học cách giáo dục trẻ em, cô đang cố gắng nắm bắt cơ hội để có thể kết hợp giữa từ ngữ và đạo lý đối nhân xử thế để có thể dạy cho cậu bé được sớm hơn một chút.
Thanh Thành: “Chị, em hiểu rồi, em sẽ nói lại một lần nữa cho chị nghe.”
“Được.”
Giọng nói trong trẻo của cậu bé vang lên bên tai cô.
Trí nhớ của cậu bé rất tốt, chỉ cần nói một lần là có thể nhớ hết được hoàn toàn.
Một đứa trẻ tuyệt vời như vậy, nhưng nhà trường lại nghĩ là cậu bé còn quá nhỏ nên đã nhất quyết yêu cầu cô cho cậu bé đi học lại vào mùa thu.
“Trước mắt em có thể tự mình đọc cuốn sách phản diện này, khi nào có thời gian chị sẽ nói cho em nghe.”
Tiểu Thành nghe vậy ôm lấy chân cô, ngọt ngào nói: “Chị, chị thật tốt.”
Tống Thanh Ninh dùng tay xoa đầu cậu bé.
Trong khi Thanh Thành đọc sách phản diện thì cô đi làm bữa tối: nấu cơm, đậu Hà Lan xào, trứng tráng với hành lá. Ăn xong cô lại làm thêm hai bát sữa mạch nha, cô cảm thấy đồ ăn đã xong.
Đến đêm khuya, cô bỏ vỏ chăn mới, lớp lót chăn, vải vóc và thậm chí cả vải bông ở nhà vào trong Tụ Bảo Bồn. Bông được chia vào năm ngoái, mỗi người được nửa cân.