Tống Thanh Ninh cuối cùng cũng ôm được cậu bé trong lòng mà chen tới phía trước: “Chị, việc làm ăn của chị tốt quá.”
Nhân viên mậu dịch: “Dù sao cũng là Cung Tiêu Xã trên huyện thành, việc làm ăn còn có thể không tốt sao? Cậu bé này là con nhà ai? Em muốn mua gì ở Cung Tiêu Xã? Chị đi lấy hàng cho em.”
Tống Thanh Ninh: “Thằng bé là em trai em.”
Thanh Thành: “Chào chị.”
Nhân viên mậu dịch bốn mươi tuổi rất vui khi cậu bé gọi chị ấy là “chị”, còn tiện tay lấy từ trong túi ra một ít đậu phộng đã nấu chín rồi đưa cho cậu bé.
Tống Thanh Ninh lại nói: “Em muốn mua chăn bông, vỏ gối… Và những thứ dùng cho việc kết hôn.”
“Em sắp kết hôn à? Ôi, chúc mừng chúc mừng, em có phiếu không? Nếu không có phiếu...”
Chị ấy ngoắc tay, Tống Thanh Ninh ghé tai về phía chị ấy.
Chị nhân viên mậu dịch nói với cô là nếu cô không có phiếu thì Cung Tiêu Xã có một lô vải nhuộm, chị ấy còn hỏi cô có muốn không. Chị ấy còn nói là bọn họ muốn phân chia một cách bí mật nên nếu cô muốn thì có thể chia cho cô.
Tống Thanh Ninh: “Muốn chứ, vậy thì phải nhờ chị rồi. Em cũng có mấy tấm phiếu vải tốt. Cảm ơn chị. Đúng lúc, bây giờ em định dẫn em trai em đi dạo chơi ở đây, đồ mua xong có thể gửi ở chỗ chị được không, em sẽ tới lấy sau?”
“Được chứ, em đợi chút.”
Chẳng mấy chốc đã có một đống vải, vỏ gối, giày, tất, chậu rửa mặt,… Chất thành một đống.
Tống Thanh Ninh nhanh chóng trả tiền rồi ôm em trai rời đi, cô có hơi khó chịu khi phải chen chúc như vậy.
Có người thấy tấm vải cô mua không cần phiếu liền hét lên: “Đưa cho tôi một mảnh vải như thế này nữa”.
“Bán hết.”
“Đánh rắm, rõ ràng tôi thấy có một sấp lớn, tại sao cô bán cho cô ta mà không bán cho tôi?”
Chị nhân viên mậu dịch lại nói: “Cô có thể so sánh được với cô ấy à? Cô có biết cô ấy là ai không? Bộ vải này đã có người đặt mua. Nếu cô muốn thì phải đợi lần sau, không muốn thì dẹp đi.”
“…”
Nhân viên trong nhà nước đều rất có phong thái thẳng thắn và mạnh mẽ.
Tống Thanh Ninh nhìn sự việc ồn ào ở bên trong, xong dẫn em trai đi đến hiệu sách.
Nói đến mối duyên phận của cô với chị nhân viên mậu dịch có lẽ là bắt nguồn từ ngày cô mua kính vỡ, tình cờ chứng kiến người chồng của chị ấy đánh chị ấy, đó là bạo lực gia đình.
Cô thấy chị ấy bị đánh rất đáng thương nhưng sợ mình sẽ bị đe dọa nên cô đã trốn sang một bên rồi hét lên: “Công an đến rồi! Công an đến rồi...”
Người chồng của chị ấy trở nên sợ hãi hơn khi nghe thấy điều này, sau đó anh ta đã bỏ chạy.
Sau khi người chồng của chị ấy rời khỏi đó, Tống Thanh Ninh chạy ra đề nghị chị ấy đi đến Cục Công an, chắc chị ấy cũng hiểu được, lúc chị ấy nhìn thấy người chồng của mình bỏ chạy sau khi nghe thấy từ công an, rõ ràng là sợ công an nên mới bỏ chạy.
Lần thứ hai gặp nhau là lúc cô đến mua ấm nước nóng và thau cơm, hai người nhìn nhau:
Là cô!
Là cô!
Kể từ đó hai người đã có quan hệ với nhau.