Bởi vì Tống Thanh Ninh hỏi anh: “Anh biết buộc tóc hả? Biết trang điểm à? Là vì từng buộc tóc, từng trang điểm cho ai rồi sao?”
Anh thấy vấn đề này không thể để đến mai giải quyết.
Nên là nửa tiếng sau Tống Thanh Ninh lại nhận được một bức thư, một bức thư này viết cả hai trang giấy, chữ viết chứng tỏ chủ nhân nó đang rất nôn nóng.
Một tờ viết: “Tiểu Ninh, anh từng làm cho mẹ, mười mấy năm trước tay mẹ anh từng bị thương nên anh đã làm cho mẹ. Anh dùng thân phận quân nhân đảm bảo anh chưa từng trang điểm cho ai. Nhưng anh sẽ học, đến khi anh học xong thì sẽ trang điểm cho em.”
Rất trịnh trọng!
Một tờ viết: “Nhân đây anh xin báo một câu, anh chưa từng quen ai, cũng không thương nhớ người nào, linh hồn và thân thể anh đều rất sạch sẽ, có thể chịu được khảo sát, kiểm nghiệm và xét duyệt.”
Dù tờ này rất trịnh trọng nhưng Tống Thanh Ninh vẫn phun ra một ngụm nước.
Nghiêm túc tán tỉnh…
Cô lấy giấy bút, cũng viết hai tờ giấy trả lời, một tờ viết: “Em tin anh! Em tin bộ quân trang trên người anh!”
Tờ thư hai viết: “Em cũng chưa từng quen ai, cũng không thương nhớ ai. Khảo sát và xét duyệt là quy trình tất yếu, mong anh chờ đợi.”
Ở cuối thư vẽ thêm hai khuôn mặt nhỏ.
Lúc Mục Cảnh An nhìn thấy hai khuôn mặt nhỏ ấy thì nhướng mày, anh bắt đầu mong chờ cuộc sống hôn nhân sau này rồi, ở cùng một cây ớt nhỏ thì cuộc sống chắc chắn sẽ rất thú vị.
*
Sáng hôm sau, Tống Thanh Ninh dẫn theo Thành Thành đi đến bên kia cầu Yên Ba, cây cầu này nối hai đại đội với nhau, đi theo cây cầu về phía trước khoảng hơn một dặm thì sẽ thấy ô tô chạy qua huyện và Cung Tiêu Xã.
Cách ngày cưới cũng không lâu, cô muốn đi mua vài món làm của hồi môn, ngày cưới cũng không thể chỉ mang vài món quần áo thôi chứ, quá mất mặt.
Nhưng tự mình chuẩn bị của hồi môn, dù không khó coi nhưng lại có chút xót xa. Cô vẫn hâm mộ người được bố mẹ chuẩn bị của hồi môn cho.
10 phút sau, huyện thành.
Cô vừa ra khỏi nhà ga đã bị người gọi lại: “Tiểu Tống! Tiểu Tống!”
Cô quay đầu lại thì thấy ông bảo vệ đã gặp ở nhà máy thủy tinh.
“Ông ơi, sao ông ở đây thế? Ông đi từ từ thôi, cẩn thận kẻo ngã.”
Ông ấy chạy đến trước mặt cô thì bắt đầu nói liên hồi: “Con bé này sao dạo này không tìm ông nói chuyện? Ông có việc muốn nói với cháu đây.”
Tống Thanh Ninh: “Gần đây cháu bận quá, hơn nữa cháu cũng không đến nhà máy sản xuất khăn nữa, ông muốn nói gì với cháu ạ?”
Những ngày cô ở trong nhà máy sản xuất khăn thì thường đi làm vào sáng sớm, nếu chưa vào làm thì cô sẽ chạy sang chỗ nhà máy thủy tinh cạnh đó nói chuyện với ông bảo vệ.
Ông bảo vệ: “Ông kể cháu nghe này, con trai ông có người yêu rồi, là phó xưởng trưởng của nhà máy dệt đấy, giỏi lắm! Rất giỏi! Chỉ là ông thấy con bé đấy mạnh mẽ quá, tính tình không tốt lắm. Ông ấy à, vẫn thấy cháu được nhất, tính tình cháu rất tốt, chỉ là hai người các cháu không có duyên.”
Tống Thanh Ninh có hơi không hiểu, thật sự có rất ít người nói tính tình của cô tốt.