Nói đến đây, cô dùng sức tránh sự lôi kéo của xã viên, đi ra bãi cỏ nhặt hai thanh bảo đao của mình lên.
Mọi người nghe vậy không tán đồng nhìn về phía mẹ con nhà họ Lý, loại lời nói này sao có thể nói bừa, đây không phải là hủy chung thân của người ta sao? Cũng quá ác độc rồi đó.
Tiếng chỉ trích của hai mẹ con không ngừng truyền đến ở trong đám người.
Đội trưởng Lý đội sản xuất Kiều Bắc nghe vậy mặt đều sầm lại.
Mẹ Thiết Trụ ôm mặt, oán hận cứng cổ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nói cái gì mà nói, tao cũng đâu có nói dối, Thiết Trụ nhà tao nhìn thấy mà, chỉ là trời tối không thấy rõ là ai.”
“Đúng vậy, tôi…” Lý Thiết Trụ bị đạp trên mặt đất vừa muốn phụ họa mẹ của anh ta, chân dẫm ở trên lưng anh ta lại nặng hơn một ít, thế cho nên anh ta lại câm miệng lần nữa.
Tống Thanh Nịnh chỉ đao vào bà ta: “Không thấy rõ vậy chính là bà bịa đặt! Bịa đặt ai mà không biết? Bà, chính bà, nhà bà không chỉ có một chân với toàn bộ đàn ông đội sản xuất, ngay cả heo chó bà đều không buông tha! Tôi tận mắt nhìn thấy bà ôm heo đực của nhà người ta mở miệng một tiếng là ba đứa trẻ, bà nói bà ghê tởm hay không?”
Trong đám người vây xem truyền đến vài tiếng cười nhẹ.
Mẹ Thiết Trụ: “Mày đánh rắm, mày lòng dạ hiểm độc nát phổi…”
“…”
Mắt thấy mẹ Thiết Trụ và Tống Thanh Nịnh cãi nhau túi bụi, đội trưởng Lý hét lớn một tiếng: “Câm miệng hết cho tôi!”
Sau khi yên tĩnh, ông ấy tiếp tục nói: “Mẹ Thiết Trụ xin lỗi với Tiểu Nịnh, không bồi thường thì trừ công điểm của bà. Lời nói kia của bà quả thật là đánh rắm, không có bộ dáng của trưởng bối.”
Tống Thanh Nịnh không muốn chấp nhận.
Bao nhiêu thanh danh của con gái chính là bị những lời đồn này làm hỏng, hôm nay cô một hai phải lấy máu cả hai mẹ con này mới được.
Cô nói: “Việc hôm nay này là vừa khéo bị tôi nghe thấy được, nếu tôi không biết, tùy ý bọn họ truyền ở sau lưng, truyền tới cuối cùng tôi sợ là có ba miệng đều không nói rõ, đến lúc đó, tôi chỉ có chết mới có thể chứng minh trong sạch. Bọn họ đây là muốn mạng của tôi, đây cũng không phải là một câu xin lỗi là có thể thôi.”
Đội trưởng Lý nhìn cô hỏi: “Cô muốn như thế nào?”
Tống Thanh Nịnh: “Để cho bọn họ bồi thường cho tôi hai trăm đồng, bằng không hiện tại chúng ta đi công xã, tôi tin tưởng công xã nhất định sẽ cho con cái liệt sĩ một công đạo.”
Không sai, sau khi cô xuyên qua đã có thân phận mới là con cái liệt sĩ, chỉ là trong nhà ít con cái, mười đời nhà họ Tống, truyền tới lưng nguyên chủ này, vẫn chỉ có một độc đinh.