Thấy bà ấy đã đi xa rồi, Tống Thanh Ninh đóng cửa nhà lại, vừa quay lại đã bị Tống Thanh Thành ôm đùi.
“Chị, em không nỡ xa chị.” Giọng nói mềm mại cũng nghẹn cả rồi.
Tống Thanh Ninh nghe xong liền ngồi xuống, dùng tay lau khóe mắt cậu bé: “Khóc cái gì chứ, cho dù chị kết hôn rồi, chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau mỗi ngày, chị cũng sẽ chăm sóc em.”
Tống Thanh Thành: “Nhưng, nhưng em là gánh nặng, chị dẫn theo gánh nặng như em sẽ bị người khác nói đó.”
Tống Thanh Ninh vừa nghe câu này liền cảm thấy khó hiểu.
Cô và nguyên chủ trước giờ đều không nói cậu bé là gánh nặng trước mặt cậu bé, càng không nói cậu bé biết cái gì gọi là gánh nặng, cậu bé nghe được từ đâu vậy?
“Ai nói em là gánh nặng?”
“Vợ của Tam Thuận, chị ấy nói chị dẫn theo em sẽ không có ai cần, cho dù có cũng là gả cho người mù người què, vẫn bị người ta xem thường. Chị, em không muốn chị bị người khác xem thường, em sẽ không theo chị đâu. Em sẽ ở nhà, em biết nấu cơm biết nấu khoai lang, thật đó, vẫn sẽ giống trước kia tìm chị thanh niên trí thức đến nhà ở, buổi tối em sẽ không sợ nữa.”
Chú cún con đáng thương.
Đừng thấy cậu bé còn nhỏ, nhưng ăn nói rất lưu loát.
“Cô ta nói lúc nào, sao em không nói với chị?”
“Tháng trước lúc em và Màn Thầu chơi ở dưới cây đường lê, chị ấy xin kẹo cam của em ăn, nhưng em không cho, chị ấy liền nói em là gánh nặng. Chị, chị ấy và mẹ Thiết Trụ không giống nhau, nếu em nói với chị, chị sẽ đánh chị ấy, Tam Thuận sẽ trừ điểm lao động của chị.”
Tam Thuận mà cậu bé nói, là người ghi điểm trong đội.
Cậu bé còn nhỏ đã biết ai là người nên chọc, ai là người không nên đυ.ng vào.
Tống Thanh Ninh đang chửi thầm, đúng là người đàn bà không cần mặt mũi! Cô sẽ không tha cho cô ta!
Cô tạm thời kiềm lại cơn tức giận, giải thích nói:
“Thành Thành, tháng sau chị phải kết hôn rồi, điều này có nghĩa em không phải là gánh nặng, vợ của Tam Thuận nói không đúng. Lúc chị đính hôn đã hỏi nhà họ Mục rồi, nhà họ Mục không để ý việc chị dẫn theo em, còn nói muốn nuôi em, điều này cũng có nghĩa nhà người ta sẽ không vì em mà xem thường chị. Chỉ là em phải nhớ, cho dù đến nhà họ Mục rồi, cái em ăn em uống em xài không phải nhà họ Mục cho em, ông nội cũng cần em, ông nội có để tiền lại cho em. Chỉ là em còn nhỏ, mới ở tạm ở nhà họ Mục, cho nên em phải cảm ơn Mục Cảnh An.”
Cô vốn dĩ muốn nói cậu bé này vẫn còn ba mẹ ruột, nhưng đột nhiên nhớ nguyên chủ trước giờ không nói cô biết, cậu bé không phải con ruột của nhà họ Tống.
Cô có ký ức của nguyên chủ, lúc đó ông nội của nguyên chủ ở trạm xe, có một chàng trai nói mình muốn đi vệ sinh, nhờ ông nội ẵm giùm đứa nhỏ, kết quả anh ta giống như chết trong nhà vệ sinh vậy, cũng không xuất hiện nữa.
Ông nội ở trạm xe đợi đến tối cũng không đợi được người, liền ẵm đứa nhỏ về nhà.
Lúc về nhà thay tã cho cậu bé mới phát hiện trong cái bọc có ba trăm đồng.
Ông của nguyên chủ cũng để lại hơn một trăm đồng, số tiền này không phải lương hưu của mẹ nguyên chủ, mà là ông ấy tự tiết kiệm, nhiều tiền như vậy đủ để nuôi cậu bé lớn.
Cho dù không đủ cô vẫn còn chậu châu báu mà.