Tống Thanh Ninh vốn dĩ không nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng cho dù như thế nào, sự nhiệt tình lúc này của cô đã bị dập tắt.
Cô ngồi dậy, nắm thành chậu hỏi: “Không phải cậu nói cái gì cũng có thể phục chế sao? Sao cậu lại lừa gạt người khác chứ?”
Chó đúng là chó mà!
Nhị Cẩu: “Chủ nhân, cái này có chút xấu hổ, lúc mấy con chó không gian giới thiệu không gian, khó tránh khỏi việc phóng đại hơn.”
Tống Thanh Ninh: “…” Sao cô cảm thấy chậu châu báu của cô không đáng tin cậy, đến muộn rồi thì thôi, lại dám khoác lác!
Cô lại nói: “Còn có gì không thể phục chế nữa không, cậu nói một lần luôn đi.”
Nhị Cẩu: “Cũng không còn gì khác nữa. Nhưng tôi phải nhắc cô một chút, nên cẩn thận khi phục chế mấy món đồ có mã vạch của quốc gia hay của một số công xưởng. Nếu cô thật sự muốn phục chế những món đồ có mã vạch, có thể tự mình dùng, nhưng tốt nhất không được đem đi bán, nếu không những món đồ có cùng mã vạch xuất hiện nhiều trên thị trường thì sẽ khó giải thích, hơn nữa rất có thể sẽ làm lộ thân phận của cô.”
Tống Thanh Ninh: “Tôi hiểu rồi!”
Cô bước ra khỏi cái chậu, lại nói một câu thu, chậu châu báu trong phòng đã không còn nữa, lại nói một câu vào, cô chỉ thấy trước mắt lóe sáng, một giây sau cô đã xuất hiện ở một căn phòng có thiết kế hiện đại.
Trong phòng có đầy đủ nội thất và thiết bị gia dụng, cô lười biếng nằm trên ghế sô pha, cuối cùng cũng có cảm giác trước khi xuyên không.
Sau đó lại trò chuyện với Nhị Cẩu, từ Nhị Cẩu mà cô biết được, trong vũ trụ vẫn còn rất nhiều thế giới khác, ví dụ như nền văn minh hiện đại, nền văn minh của các vì sao, nền văn minh địa ngục,… Bởi vì ở mỗi thế giới đều có người đang chiến tranh, dẫn đến mỗi không gian đều xuất hiện lỗ hổng, người xuyên không cũng ngày càng nhiều.
Những người xuyên không như bọn họ đều là người bị hại của lỗ hổng không gian, cục quản lý thời không liền bù đắp cho họ mỗi người một bàn tay vàng, chỉ là sau này số người xuyên không ngày càng nhiều, bàn tay vàng của cục quản lý thời không cũng sắp không đủ nữa!
Sau khi làm rõ những chuyện này, cô đi ra khỏi không gian, chỉ là cái chậu cơm đó không thể đem ra được nữa.
Cái chậu cơm đó hai mươi ngày trước cô mua ở cung tiêu xã.
Ai mà ngờ một cái chậu bình thường này, lại là cái chậu châu báu chứ?!
Lúc đi ra, Tống Thanh Thành đã tháo dây leo ra, đang ngồi chồm hổm nhìn con hoẵng và con thỏ.
Cô đi nấu một nồi nước nóng, tiếp đó lột da con hoẵng và con thỏ, vẫn chưa làm xong, cửa nhà đã bị người khác gõ.
Cô hỏi: “Ai vậy?”
“Tiểu Ninh, là thím, thím Mục của cháu.”
Thím Mục này là em gái ruột của Mục đại đội trưởng, lấy chồng ở đội sản xuất Kiều Bắc, là bà mai của mối hôn sự này.
“Chị, em đi mở cửa.” Cậu bé chạy nhanh ra, mở cửa xong hỏi: “Cháu chào thím.”
Tống Thanh Ninh liền đem con hoẵng và con thỏ trong chậu vào trong bếp.
Thím Mục xách theo mấy cái túi, vừa bước vào liền xoa đầu Tống Thanh Thành. Vừa vào sân liền ngửi thấy một mùi tanh, trên đất còn có máu, nhưng lại không thấy có gì hết.
“Nhà cháu đang làm gì vậy?” Bà ấy đem cái túi trong tay để dưới đất gian nhà chính rồi hỏi.
Tống Thanh Ninh cười: “Thím, thím đến có việc gì sao?”