Chương 13: Bàn tay vàng đến muộn

Chính vào lúc này, một tiếng ding, một giọng nói nghe có vẻ nóng tính hơn cô đang vang lên trong đầu: “Mẹ nó đúng là một đám khốn nạn! Chỉ biết đánh đánh đánh! Lần này hay rồi, lỗ hổng không gian ngày càng lớn, người xuyên không ngày càng nhiều, dẫn đến đường hầm không gian ngày càng chật, chật đến mức tôi cũng sắp bị ép bay ra ngoài.”

Tống Thanh Ninh: “…”

Cô hình như vừa nghe được chuyện gì đó rất lợi hại.

Tống Thanh Ninh lạnh lùng nói: “Đừng bíp bíp nữa, dù có bíp cũng không thay đổi sự thật cậu đã đến muộn hơn một tháng.”

Đừng cho rằng cô không biết, bàn tay vàng của những người xuyên không khác đều là người đến tay đến.

Chỉ có cô! Cô còn cho rằng mình là kẻ xui xẻo không có bàn tay vàng đó.

“Ể …” Âm thanh trong đầu ngượng ngùng nói: “Cái này thật ra không thể trách tôi, người ta xuyên không đều là ngày người đó đến sẽ chảy chút máu, còn không thì ngày thứ hai chảy chút máu, cho dù như thế nào, luôn ở trong thời gian ngắn nhất chảy chút máu hoặc làm chuyện gì khác để khởi động bàn tay vàng, chỉ có cô, suốt ngày không chảy máu, hại tôi sau khi đến chỉ có thể đợi.”

Tống Thanh Ninh: “…”

“Thôi bỏ đi, không nói những chuyện này nữa. Chủ nhân xin chào, chào mừng ngài đến với chậu châu báu phiên bản 2.0, tôi là linh hồn của chậu châu báu, tên là Nhị Cẩu…”

Cái tên này làm lông mày Tống Thanh Ninh giật giật.

Dưới sự giới thiệu của Nhị Cẩu, cô biết được đây là chậu châu báu hàng thật giá thật, chậu có thể phóng to hoặc thu nhỏ.

Hơn nữa cho dù để lương thực hay vàng bạc vào trong chậu, hay là vải vóc các loại, chậu châu báu cũng có thể phục chế, hơn nữa còn là phục chế không giới hạn.

Đặt một củ khoai lang trong chậu, qua một lúc sẽ được một chậu.

Đặt một quả trứng gà trong đó, qua một lúc cũng sẽ được một chậu.

Đặt một con gà vào trong, qua một lúc có thể có một con gà, hai con gà,…

….

Mà đó chỉ là tính năng của phiên bản 1.0, phiên bản 2.0 cũng có các công dụng cơ bản như vậy, lại có thêm một không gian bí mật, không gian rộng khoảng một trăm năm mươi mét vuông, bốn phòng hai phòng khách, có thể có người vào trong ở.

Sau khi Tống Thanh Ninh nghe xong, đôi mắt phát sáng, lập tức lấy khoai lang trong chậu ra, rồi nói với chậu châu báu: “Biến lớn biến lớn…”

Sau khi chậu châu báu biến lớn, cô chạy ra ngoài tìm thùng tiền của mình, sau đó đá giày ra, ôm thùng tiền nằm vào trong.

Hành động này làm Nhị Cẩu ngây ra.

Nó liên tục hỏi: “Làm gì vậy? Làm gì vậy? Cô đang làm gì vậy?”

Tống Thanh Ninh vui vẻ nói: “Phục chế mấy cái chính mình, lại phục chế thêm chút nhân dân tệ.”

Đến lúc đó cô sẽ trở thành chủ, khống chế các thân phận khác một người làm việc nhà, một người đi kiếm tiền, một người sinh con, một người chăm sóc con,…

Không không không, cô cũng đã có chậu châu báu rồi, còn cần đi làm sao.

Trong tay có chậu châu báu như có cả thiên hạ.

Một tờ hai tờ ba tờ nhân dân tệ … rất kí©h thí©ɧ nha!

Cô đang nằm mơ giữa ban ngày, giọng nói của Nhị Cầu liền truyền đến: “Chủ nhân nghĩ nhiều rồi, chậu châu báu không thể phục chế tiền tệ, cũng không thể phục chế người, phục chế tiền sẽ phá vỡ trật tự kinh tế, còn phục chế người sẽ làm thiên hạ đại loạn.”