Chương 104: Đến Khu Tập Thể

Mục Cảnh An đáp: “Anh bình thường không sống ở đây và cũng không về nấu ăn, đương nhiên là không có rồi"

Cả hai đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng mở cửa ở cách vách, có người bắc ghế để trèo tường.

Tuy nhà bọn họ có sân nhưng không phải sân độc lập mà xài chung vách tường với hàng xóm.

Người trèo tường là một nữ đồng chí, khoảng ba mươi tuổi, đầu tóc bù xù, hiển nhiên là vừa mới bật dậy từ trên giường xuống.

"Cảnh An về rồi hả, đó là vợ cậu à? Trước đó nghe lão Lâm nhà chị nói cậu chuẩn bị về nhà kết hôn, chị còn tưởng ổng lừa chị cơ. Chào vợ Cảnh An, chị là vợ của chính ủy Lâm, tên Lưu Lệ Vân, em cứ gọi chị Lưu là được. Nhà hai đứa không có than nắm với củi đúng không? Nhà chị có, chờ chút nha."

Nói xong, chị ấy nhanh chóng nhảy xuống ghế, không cho người đối diện kịp nói lời nào.

Mục Cảnh An: "Đó là vợ của chính ủy trung đoàn thứ hai. Bên cạnh đây là nhà của phó chỉ huy Trần bên trung đoàn thứ ba, còn kia là nhà chính ủy Tạ của trung đoàn thứ ba ." Anh lần lượt giới thiệu những người hàng xóm cho Tổng Thanh Ninh biết.

Ở cách vách, vợ chính ủy Lâm đã nhanh chóng cột xong hai bó củi rồi thả qua bờ tường.

"Hai đứa đợi tí, chị lấy than nắm cho"

Tống Thanh Ninh nói: "Cảm ơn chị Lưu."

"Khách sáo như thế làm gì? Bình thường Cảnh An nhà em cũng chia vé than cho bọn chị mà."

Nói xong, chị ấy lại nhảy xuống ghế.

Mục Cảnh An ở đây một mình, hiếm khi dùng vé xà phòng và vé than, toàn đưa cho những người khác trong nhà.

Tống Thanh Ninh dứt khoát xách một cái ghế dựa ra, thế là hai vị nữ đồng chí gặp nhau trên bờ tường.

"Chị Lưu, lát nữa em đi mua than với củi trả lại cho chị."

Lưu Lệ Vân: "Ầy, không trả cũng chẳng sao cả, em cứ dùng trước đi, không đủ thì đến nhà chị lấy. Chị đi ngủ tiếp đây, buồn ngủ chết đi được. À đúng rồi, em có biết dùng bếp lò không? Chị lấy than mồi sẵn cho nhé?"

Tống Thanh Ninh: "Không cần đâu ạ, em biết nhóm bếp lò rồi."

“Thế thì thôi vậy.

Sau khi Lâm Lệ Vân nhảy xuống tường cũng không vội đi ngủ mà là vào phòng đá chồng mình tỉnh lại.

Chính ủy Lâm tưởng rằng đã có chuyện gì lớn xảy ra.

Anh ấy vội bật dậy, hỏi liên tục: "Sao thế? Có chuyện gì à?"

Lưu Lệ Vân: “Cảnh An về rồi, còn mang theo vợ nữa. Má ơi, vợ cậu ấy đẹp như tiên vậy!"

Đối phương vừa dứt lời, liền thấy chính ủy Lâm lại ngã xuống giường, nằm thẳng tắp; miệng còn mắng: "Em có bệnh à? Nửa đêm đá anh tỉnh dậy chỉ để buôn chuyện thôi hả?"

"Chuyện này còn không đáng để bàn tán sao? Em nghe người ta nói là vợ của Cảnh An đen như than, béo như trâu, xấu đến mức trên trời dưới đất không có ai giống vậy."

Lưu Lệ Vân nói rồi đá thêm một cước nữa.

Lúc cô ấy nghe thấy lời này thì rất tiếc, nếu sớm biết yêu cầu của Cảnh An thấp như vậy thì đứa em chồng kia cũng mình cũng có thể ứng cử.

Nghe thấy lời này, chính ủy Lâm trợn mắt hỏi: "Ai, đứa khốn kiếp nào đã tung tin đồn này ra vậy?"

Khi tiểu tử Mục Cảnh An kia đã gửi báo cáo kết hôn thì anh ấy đã thấy ảnh chụp của nhà gái. Tuy nhìn vào có hơi nhỏ tuổi, nhưng tướng mạo của người ta là hạng nhất đấy.

Lưu Lệ Vân: "Người trong đại viện đều nói như thế."

Chính ủy Lâm hoàn toàn tỉnh ngủ, cũng nhanh chóng chuẩn bị huấn luyện.

Anh ấy ngồi dậy, tức giận nói: "Lời này mà em cũng tin Sao?"

Lưu Lệ Vân: "Người ta truyền ra có mắt có mũi, nếu anh nghe thấy thì cũng sẽ tin." Hơi dừng một chút rồi nói: "À đúng rồi... em còn thấy một đứa bé, đứa bé đó là ai vậy?"

Chính ủy Lâm: "Em trai cô ấy"

"A? Này, này.."

"Này cái gì mà này? Mẹ vợ của Cảnh An là một liệt sĩ, chính là nữ quân nhân lái máy bay ném bom oanh tạc quân doanh của địch mà em sùng bái nhất đấy. Trong lúc đánh giặc đã đồng quy vu tận với quân địch, xương cốt không còn. Còn ba cô ấy - cũng không đơn giản. Ba mẹ không ở bên cạnh thì em trai đi theo cô ấy không phải là chuyện bình thường sao?"