Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân

Chương 102: Người Đàn Ông Gặp Trên Tàu Hỏa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thành Thành: “Anh ấy thật có thể nói, giống như mấy cây sàn sạt vậy.

Mục Cảnh An gật gật đầu: “Thực sự giống"

Một lát sau Mạnh Xuân Phong quay lại, Mục Cảnh An dẫn Thành Thành đi đánh răng rửa mặt, chỉ là lúc quay về sắc mặt hai người rất kỳ lạ.

Tống Thanh Ninh: “Sao vậy?"

Thành Thành: “Anh rể gọi em là cọn trai.

Tống Thanh Ninh: “A? Tại sao?"

Mạnh Xuân Phong nằm giường trên vươn đầu ra: “Ồ, anh ấy không nên gọi em là con trai sao?"

Thành Thành hỏi vặn lại: “Ai nói em là con trai của anh ay?"

Mạnh Xuân Phong chớp chớp mắt, không phải chứ?

Mục Cảnh An mới giải thích, thì ra lúc họ đánh răng rửa mặt gặp một đồng chí nữ, cô ấy đang đứng đợi một bên, liên tục hỏi Mục Cảnh An, anh đi đâu, anh bao nhiêu tuổi, anh làm công việc gì,... Cuối cùng có tiện để lại địa chỉ liên lạc không?

Mục Cảnh An không để ý cô ấy mà nói với Thành Thành: “Con trai, rửa mặt nhanh lên, mẹ con đợi lâu rồi.

Lúc ấy Thành Thành đơ người luôn!

Sau khi nghe anh giải thích, Mạnh Xuân Phong mới biết bản thân đã hiểu lầm, sau đó cười lớn.

Mục Cảnh An vỗ vỗ đầu của Thành Thành: “Sao em lại trở nên ngốc như vậy? lần sau gặp chuyện như vậy nhớ phải hợp tác với anh."

Thành Thành: “Em nhớ rồi."

Thành thật mà nói, sau khi Tống Thanh Ninh đến thế giới này, cô thực sự phát hiện ra rằng những đồng chí ở thời đại này dường như không bảo thủ như vậy. Từ đội sản xuất đến trên tàu hỏa, những đồng chí nam đồng chí nữ này đều đang tích cực yêu đương tự do.

Lúc cô đi rửa mặt không còn gặp đồng chí nữ nữa.

Chỉ là ba ngày sau lúc xuống tàu hỏa, cô đã nhìn thấy, đối phương cũng nhìn thấy cô.

Đồng chí nữ nhìn thấy ánh mắt âm trầm của cô thì sản cả da gà, sau đó nói một câu “Tôi không biết anh ta đã kết hôn”, nhận xong hành lý liền bỏ chạy.

Tống Thanh Ninh hừ lạnh một tiếng, đây chẳng phải vừa nhát gan vừa là gái điểm. Một người phụ nữ bình thường nhìn thấy một người đàn ông mang theo trẻ con sẽ tránh xa anh ta, cho dù có hứng thú thì trước tiên cũng sẽ hỏi xem đã kết hôn hay chưa, ai trực tiếp xin địa chỉ liên lạc? Chạy lại khá nhanh!

Chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng đến hành trình của bọn họ.

Kể ra thì cả hành trình nhờ có Mạnh Xuân Phong lắm chuyện nên cũng rất vui vẻ.

Ra khỏi nhà ga, Tống Thanh Ninh hỏi: “Chúng ta đi như thế nào?"

“Có người đến đón"

Mục Cảnh An nói xong, có hai người lính trẻ đi tới, nhìn như mười tám mười chín tuổi, chào theo nghi thức quân đôi: “Chào phó đoàn trưởng! Chào chị dâu!"

“Chào phó đoàn trưởng! Chào chị dâu!"

Thành Thành nhìn anh rể, lại nhìn hai người kia, hai mắt lấp lánh, cậu cũng muốn làm quân nhân!

Hai bên chào hỏi xong, hai người kia giúp đỡ mang hành lý lên xe.

Mạnh Xuân Phong phía sau nhìn thấy họ lên xe, hai mắt trừng lớn: “Mẹ nó, anh ấy còn trẻ như vậy đã là phó đoàn trưởng!"

Tống Thanh Ninh và Thành Thành đã ngồi trên xe.

Lúc Mục Cảnh An chuẩn bị lên xe thì chợt nhớ đến Mạnh Xuân Phong ở phía sau, quay người lại nói: “Ra khỏi ga thì rẽ trái, cách đó 500 mét có một nhà trọ. Nếu muốn đi đến huyện Nam Nghĩa, cậu cần bắt xe buýt ở bến xe phía Tây thành phố, có thể bắt tuyến số 6 lúc 7 giờ sáng. Khi đến bến xe huyện, cậu rẽ trái rồi đi bộ 1 km sẽ tìm thấy văn phòng Giáo dục Thanh niên trí thức của huyện"

Mạnh Xuân Phong không về quê một mình, có khoảng mười người đi cùng anh ta.

Đối phương không ngờ rằng anh sẽ dừng lại nói chuyện với mình, vội vàng đáp: “Cảm ơn anh!"

Khi ấy, Mạnh Xuân Phong cảm thấy chàng trai trẻ lạnh lùng đầy sức hút này chắc chắn là vị đội phó mà ông lão từng kể. Vì thế, anh ta nhìn Mục Cảnh An bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Những người đi cùng Mạnh Xuân Phong hỏi: “Xuân Phong, cậu có quen biết anh ấy không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »