Chương 100: Rời Đi

Tỉnh Hoài có nhiều loại trà đặc biệt, bọn họ mua một ít, sau đó mua thêm một ít bánh mì vừng và vịt quay. Trà và bánh không yêu cầu vé, nhưng thịt vịt thì có.

Không có đủ vé thịt, cô đã sử dụng ba phiếu công nghiệp. Cô thường hiếm khi sử dụng phiếu công nghiệp, và cô không bao giờ sử dụng những phiếu lớn đó nếu không cần thiết.

Mặc dù Mục Cảnh An tự hỏi làm thế nào cô vẫn còn vé thịt, nhưng anh cũng không hỏi gì thêm.

Sau khi mua sắm xong, sáng hôm sau bọn họ đến bưu điện để gửi thư.

Vào buổi chiều, họ lang thang quanh thành phố một cách tình cờ, vào khoảng bảy giờ tối, Hầu Tử đến đưa họ lên tàu và nói lời tạm biệt, anh ấy bật khóc khi chia tay.

Mục Cảnh An dở khóc dở cười nói: "Cậu là người lớn rồi, không phải trẻ con nữa, cậu khóc như vậy, sẽ làm cho người ta chê cười đó"

Hầu Tử: "Chúng ta mới gặp nhau được có hai lần kể từ khi tốt nghiệp, không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau, sao tôi có thể không buồn chứ? Ai dám cười nhạo tôi, tôi sẽ sút hắn!"

Mục Cảnh An vỗ vỗ vai anh ấy: "Đừng như vậy, nếu không biết người ta lại cho rằng tôi đang bắt nạt cậu, mau về đi"

Hầu Tử gật đầu: "Em dâu, hẹn gặp lại em sớm."

Tống Thanh Ninh: "Tạm biệt"

Thành Thành vẫy vẫy tay với anh ấy: "Tạm biệt Hầu ca"

Vài phút sau khi Hầu Tử xuống tàu, tàu bắt đầu chạy, nhìn xa xa vẫn thấy Hầu Tử đang vẫy tay với họ, có thể lờ mờ nghe thấy anh ấy hét lên, anh ấy quên tặng cho họ chiếc áo khoác quân đội và một bộ đồng phục nữ.

Đơn vị của Mục Cảnh An nằm ở Giang Thành, Giang Thành ở biên giới phía nam, cho nên thời bình tự nhiên không cần áo khoác quân đội, anh đã nhờ các đồng chí cũ phương Bắc mua giúp cho rồi.

Chiếc TV của anh ấy tặng, thực sự đã tốn rất nhiều tiền.

Tống Thanh Ninh nhìn Thành Thành: "Em buồn ngủ à? Nếu em muốn ngủ thì ngủ một lúc đi."

Mục Cảnh An mua vé giường nằm, mặc dù đắt hơn một chút, nhưng không có cách nào, nơi đó rất xa, phải mất ba, bốn ngày đi tàu lận.

Thành Thành: "Em không buồn ngủ, em rất phấn khích, đây là lần đầu tiên em đi tàu.

Cậu nghĩ đến điều gì đó rồi nói: "Chị, anh rể, cảm ơn hai người, chị đã cho em thấy thế giới bên ngoài nhiều lần, sau này em sẽ hiếu thảo với anh rể và chị."

Những đứa trẻ khác trong thôn không được khám phá thế giới bên ngoài nhiều, điều này khiến cậu thấy rất hạnh phúc.

Ai mà không thích một đứa trẻ hiếu thảo chứ?

Tuy bây giờ hiếu thảo chỉ là lời nói miệng của cậu bé nhưng Mục Cảnh An vẫn cảm thấy rất thoải mái khi nghe nó.

Anh nói: “Lúc anh liên lạc với người trong đội, đã hỏi thăm một chút, nghe nói sở thú ở Giang Thành đã xây xong và khai trương vào tháng trước, đợi chúng ta đến sẽ dẫn em đi xem động vật nhỏ."

“Thật vậy sao!” Cậu nhóc trợn tròn mắt kinh ngạc, vui vẻ buột miệng nói: “Anh rể, em về già em sẽ nuôi anh - Woo hoo -"

Trong lòng cậu bé hiếu thảo và dưỡng lão không giống nhau, người sau là đãi ngộ mà chị cậu bé mới có. Nhưng sao câu này nghe có vẻ hơi kỳ quặc.

Tống Thanh Ninh nhanh tay bịt miệng thằng bé, sao cô lại quên giải thích với thằng bé chuyện này chứ?

Tống Thanh Ninh: Đột nhiên không muốn đưa thằng bé đi cùng.

Tuy nhiên, Thành Thành không hiểu và cứ chớp mắt nhìn chị mình.

Trong toa này của bọn họ chỉ có ba người, khi Tổng Thanh Ninh giải thích cho thằng bé vẫn dùng âm thanh rất nhỏ.

Sau khi nghe xong Thành Thành rất ngại ngùng: “Xin lỗi anh rể, ha hả."

Mục Cảnh An: “Không sao, em cũng không nói sai, chỉ là người lớn bọn anh nghĩ quá nhiều. Nếu đã không buồn ngủ, anh kể chuyện cho em nghe.

“Được ạ được ạ"

Cậu bé nhào đến bên cạnh anh, lần này không kể câu chuyện trong sách của trẻ nhỏ mà là kể một số câu chuyện về doanh trại thời xưa, Thành Thành rất thích thú nghe.