Chương 11

Lâm Nam Yến lại cảm ơn lần nữa, “Tử Mạt, tối nay thực sự rất cảm ơn cô.”

Bàn đồ ăn này của Nguyễn Tử Mạt giải quyết nhu cầu cấp thiết của Lâm Nam Yến, cô con gái út sinh bệnh muốn cô ấy ôm, một khắc cũng không rời. Vậy nên cô ấy không thể nấu cơm, nhưng không nấu cơm, người lớn trẻ nhỏ đều đói bụng, Lâm Nam Yến quả thực hận không thể có ba đầu sáu tay.

Tuy nói có thể chờ lão Trương trở về lại đến căn tin mua đồ ăn, nhưng bọn nhỏ phải nhịn đói rất lâu, cô ấy lo bọn nhỏ sẽ vì vậy mà đau bụng.

“Không cần cảm ơn, Tiểu Bảo nhà tôi còn ở chỗ chị lâu nữa, để anh chị phải chăm sóc Tiểu Bảo, là tôi phải cảm ơn hai người mới đúng.”

Nguyễn Tử Mạt lấy thức ăn ra khỏi giỏ tre, đặt lên trên bàn cơm.

Canh trứng gà nấm rơm, cá phi lê chưng mơ chua, khoai tây sợi chua cay.

Nhìn qua rất bắt mắt, mùi hương mê người bay ra, khiến người ta nhịn không được mà nuốt nước miếng.

“Tiểu Bảo, tới ăn cơm.”

Nguyễn Tử Mạt vừa múc cơm, vừa nói với Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo vẫn không nhúc nhích. Hừ, nhóc không thèm ăn thức ăn của người phụ nữ kia nấu.

Sau khi Nguyễn Tử Mạt đến, Tiểu Bảo liền xoay người, đưa lưng về phía cô, cả người đều toát ra sự kháng cự đối với Nguyễn Tử Mạt.

Lâm Nam Yến uống một thìa canh nấm rơm, cố ý đề cao âm lượng nói “Oa, ngon quá đi, tôi chưa từng được ăn loại canh nào ngon như vậy.”

Tuy rằng cô ấy cố ý nói với ngữ điệu khoa trương, nhưng món canh này xác thật rất ngon miệng. Nguyễn Tử Mạt có tay nghề như vậy khiến cô ấy rất ngoài ý muốn, trước kia Nguyễn Tử Mạt vẫn luôn ăn cơm căn tin, còn tưởng rằng cô không biết nấu nướng.

Nguyễn Tử Mạt ngồi một bên phụ họa, “Đúng vậy, ăn rất ngon. Chị em mình mà ăn hết thì người nào đó liền đói bụng.”

Tiểu Bảo bĩu môi, giương tay xoa bụng nhỏ của mình. Đói bụng sẽ không thể tăng chiều cao, không tăng chiều cao thì sẽ phải chịu người phụ nữ kia bắt nạt. Để tăng chiều cao, cậu nhóc chỉ có thể miễn cưỡng ăn mấy miếng cơm người phụ nữ kia làm.

Tiểu Bảo đi tới, bò lên trên ghế dựa, cầm lấy thìa múc một ngụm canh uống, ngay sau đó liền nheo hai mắt lại, thật sự rất ngon.

Lâm Nam Yến và Nguyễn Tử Mạt nhìn nhau cười.

“Đồ ăn cô làm rất ngon, lợi hại hơn đầu bếp bên ngoài nhiều.”

Lâm Nam Yến thật lòng khen ngợi, cho dù ngay từ đầu cô ấy không có cảm giác thèm ăn, nhưng sau khi ăn vài miếng cũng dần cảm thấy ngon miệng.

Nguyễn Tử Mạt mỉm cười, kiếp trước sau khi thành công trong sự nghiệp, cô bắt đầu hưởng thụ sinh hoạt, đăng ký khóa học nấu nướng của bậc thầy trong ngành, đương nhiên kỹ năng nấu ăn sẽ không kém.

Cô gắp một miếng thịt cá, lọc bỏ xương xong liền bỏ vào trong bát của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo hơi chu môi, dùng thìa nhỏ khảy khảy miếng thịt cá kia. Còn tưởng cậu nhóc sẽ nói không cần, nhưng mùi thơm của thịt cá xộc vào mũi, cậu nhóc vẫn bỏ miếng thịt cá vào trong miệng. Ăn rất ngon, là miếng cá ngon nhất mà cậu nhóc từng được nếm thử.

Tiểu Bảo bắt đầu chúi đầu ăn uống như một chú heo nhỏ, không tiếp tục cáu kỉnh nữa.

Nguyễn Tử Mạt sợ đứa nhỏ hóc xương, không cho cậu nhóc tự mình gắp thịt cá, đều là cô kẹp cho cậu nhóc, lọc hết xương xong mới đặt vào bát cho cậu nhóc ăn.

Đĩa đựng dần thấy đáy, một chút cũng không thừa.

Tiểu Bảo ăn đến miệng bóng nhẫy, thỏa mãn ợ một cái.