Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu Bảo nghe người khác nói, người phụ nữ kia nói cậu nhóc là cốt nhục trên người của cô, còn gọi cậu nhóc là bảo bối nhỏ của cô.

Cậu nhóc nhăn nhó, tức giận nói, “Cô ta nói dối, tôi không phải là bảo bối nhỏ của cô ta, người phụ nữ đó thường xuyên mắng tôi là sao chổi.”

Tiểu Bảo càng nghĩ càng khổ sở, dùng chân đá hòn đá nhỏ.

Không bao lâu sau, Tiểu Bảo đi tới trước cửa nhà mình.

Sau khi Nguyễn Tử Mạt trở về liền bắt đầu nấu cơm.

Làm sạch cá rô phi xong, dùng sao khía vài vết lên hai mặt của con cá, đặt lên đĩa, xếp gừng và hành lá thái lát lên trên, rưới nước mơ chua lên rồi bỏ vào hấp trong nồi chưng.

Tiếp theo cắt lát khoai tây, cắt xong bỏ vào trong nước, cắt ớt, tỏi, hành tây rồi để sang một bên. Nấm rơm cũng rửa sạch sẽ, cắt khúc để trong bát.

Sau khi cá hấp chín thì vớt ra, bắt đầu làm canh nấm rơm.

Chần nấm rơm qua một lượt, sau đó mới cho vào đĩa.

Đảo dầu vào nồi, đập hai quả trứng vào, chiên đến khi hai mặt vàng ươm, rắc muối, đổ nước sôi vào, đến khi nước sôi lại cho nấm rơm vào.

Tiểu Bảo đứng ngoài cửa ngửi thấy mùi hương, rón rén thò đầu lên nhìn phòng bếp.

Thơm quá, trông có vẻ ăn rất ngon.

Tiểu Bảo vuốt cái bụng phẳng lì, liếʍ môi.

Nguyễn Tử Mạt vừa ngẩng đầu liền thấy cái đầu nhỏ đang ghé vào cạnh cửa, cảm thấy có chút đáng yêu, nhịn không được cười nói, “Đói bụng chưa? Có muốn về nhà ăn cơm không?”

Bị phát hiện!!

Tiểu Bảo đầu tiên là ngượng ngùng khi bị phát hiện, khuôn mặt nhỏ hơi hồng lên, tiếp theo liền nghiêm mặt, hai mắt đỏ hoe quát Nguyễn Tử Mạt, “Tôi không thèm ăn đồ của cô nấu, tôi biết cô nói dối, tôi mới không phải Tiểu Bảo Bối của cô. Nếu cô muốn bán tôi đi, vậy thì tôi cũng không cần cô nữa.”

Sau khi nói xong, Tiểu Bảo chạy ra khỏi sân nhà.

Nguyễn Tử Mạt mỉm cười, nhóc con này vậy mà rất kiên cường.

Làm canh nấm rơm xong liền đổi nồi khác, đổ dầu vào đợi già, sau đó đổ tỏi băm vào đảo thơm, kế tiếp thêm khoai tây đã xắt sợi vào đảo đều. Thêm muối, ớt cay, dấm vào, cuối cùng rắc hành lá lên trên rồi múc ra đĩa. Chỉ trong vài phút, một đĩa khoai tây sợi xào chua cay đã hoàn thành.

Sau khi làm đồ ăn xong, Nguyễn Tử Mạt đặt đồ ăn vào giỏ tre.

Cô cầm theo giỏ tre đi đến trước cửa nhà Lâm Nam Yến, thấy cửa không khóa, mấy đứa nhỏ đang chơi đùa trong phòng, cô liền đi vào, “Chị dâu Trương, cửa không khóa, tôi vào nhé.”

Lâm Nam Yến ôm một cô bé đang khóc nháo trong lòng ngực.

Nguyễn Tử Mạt cười nói, “Chị dâu, tôi làm mấy món ăn mang sang cho chị nếm thử.”

Lâm Nam Yến nghe thấy những lời của Nguyễn Tử Mạt, cô ấy rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm Nguyễn Tử Mạt. Nguyễn Tử Mạt vậy mà cũng biết tặng đồ cho người khác, mà không phải chỉ biết ôm đồ về nhà mình.

“Làm sao vậy?”

Nguyễn Tử Mạt biết vì sao Lâm Nam Yến lại có phản ứng như vậy, cô cố ý hỏi.

Lâm Nam Yến lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói, “Cảm ơn, bé con nhà tôi sinh bệnh nên cứ đòi ôm mãi thôi, thật sự không thể thoát thân nấu cơm tối. Tôi đang đợi lão Trương về, để anh ấy đến căn tin mua mấy món về ăn tạm.”

“Chị không cần nấu cơm đâu, tôi nấu hơi nhiều. Đợi tôi về lấy sang đây cùng nhau ăn.”

Nguyễn Tử Mạt về nhà, trực tiếp bưng cả nồi sang.
« Chương TrướcChương Tiếp »