Sau khi dùng bữa chiều, Tâm Dao thay một bộ đồ thoải mái để bớt đi cái mùi đồ ăn lưu lại trên người. Sau đó, cô đi theo bà Triệu đến phòng của đô đốc Vĩ Thành.
“Tôi mong cô tự biết thân biết phận của mình. Đừng ngu ngốc mà đánh chủ ý lên bất cứ ai trong nhà này.” Bà Triệu liếc nhìn Tâm Dao, lưng thẳng tắp, thể hiện phong thái của một bậc trưởng bối nghiêm khắc. Nếu không phải được sự chấp thuận của Triệu lão gia, bà cũng không muốn ai đυ.ng vào con trai của mình.
“Cháu hiểu ạ.” Tâm Dao hơi cúi đầu, những lời nói này vốn dĩ không hề có tính sát thương mạnh mẽ nào đối với cô. Cô đã từng phải chịu đựng nhiều hơn thế, lẫn tinh thần và thể xác. Nếu những câu từ này có thể đổi cho cô cả đời yên bình, cô chấp nhận nghe mỗi ngày.
“Đến rồi.” Bà Triệu dừng bước chân trước một căn phòng nằm ở tầng trệt. Bà vặn nhẹ nắm cửa, rồi mở ra một khung cảnh u tối, hệt như hiện tại của người đàn ông đang nằm trên giường kia.
Tâm Dao vẫn chưa quen được với bóng tối mờ ảo này nên có phần nheo mắt lại, nhưng bước chân vẫn thuận theo phía sau của bà Triệu. Khi tầm nhìn dần thích ứng rõ ràng hơn, cô không dám lướt ánh mắt khắp căn phòng, chỉ chăm chú vào người đàn ông nằm trên giường. Anh chính là đô đốc Vĩ Thành, cô tự nhủ trong lòng như thế.
Lúc này, bà Triệu đi tới chỗ công tắc và vặn cho bóng đèn dần sáng hơn. Tâm Dao cũng có dịp nhìn kĩ dung mạo của Vĩ Thành, tim có chút đập nhanh hơn. Không thể nói dù anh là người bệnh, nhưng nào làm phai đi dáng vẻ nam tính đầy sự thu hút đó. Anh có gương mặt góc cạnh, hàng lông mày rậm rạp, chiếc mũi cao, cùng làn da có phần rám nắng. Tất cả kết hợp lại bật lên sự nghiêm nghị, chín chắn và đáng tin cậy của một người đàn ông.
Bà Triệu không để tâm đến ánh mắt hơi ngây dại của Tâm Dao, có cô gái nào nhìn con trai bà mà không như thế. Bà đi tới bên giường rồi chỉnh lại chiếc chăn. Dù là người thực vật, Vĩ Thành lâu lâu vẫn cử động một cái như sự phản ứng của cơ thể. Lúc trước, bà cũng từng nhầm lẫn rồi ôm lấy hi vọng, nhưng đành bật khóc trong đêm khuya và dần chấp nhận con trai mình có thể cả đời cũng không tỉnh dậy.
Cầm lấy tờ danh sách công việc, bà Triệu đưa cho Tâm Dao: “Đây là giờ giấc những công việc cô cần phải làm. Bây giờ, tôi sẽ ở đây chỉ cô một số chuyện.”
Tâm Dao đưa hai tay ra nhận lấy tờ giấy, phía trên được ghi chú rõ ràng mọi thứ khiến cô tự nhiên cảm nhận được tấm lòng bao la của người mẹ, nên đôi mắt có chút ửng đỏ.
“Sao thế? Công việc nhiều quá à?” Bà Triệu không bỏ qua bất kì biểu hiện nào của Tâm Dao. Thấy cô phản ứng như thế, bà lập tức mỉa mai.
“Dạ không thưa bác.” Tâm Dao kiềm nén lại cảm xúc, lập tức ghi nhớ hết mọi yêu cầu trong giấy rồi cất nó vào túi một cách cẩn thận.
Sau đó, bà Triệu bắt đầu hướng dẫn cho Tâm Dao kiểm tra các bình truyền dịch dinh dưỡng, các chỉ số trên máy theo dõi tình trạng của Vĩ Thanh. Cô lắng nghe vô cùng chăm chú, nhằm lúc sẽ hỏi lại một số thứ liên quan đến cách nhận biết khi anh cảm thấy khó chịu, khiến bà dần thả lỏng với cô hơn.
Tâm Dao bắt đầu vào công việc chăm sóc Vĩ Thành. Cô bưng thao nước ấm nhỏ từ trong nhà tắm ra,sau đó đặt lên tủ kế bên giường. Nhúng khăn và vắt khô, cô cẩn thận vén tóc mái loà xoà trên trán anh lên, rồi nhẹ nhàng lau gương mặt anh tuấn ấy.
Nhìn thấy cô chăm chú như thế, bà Triệu hơi nheo mắt lại rồi bảo: “Cô ở lại chăm sóc Vĩ Thành. Tôi ra ngoài trước,” nhưng thật chất là quay về phòng và mở camera theo dõi hết mọi thứ. Bà muốn xem thử Tâm Dao có đơn thuần như lời cô yêu cầu hay còn có dụng ý gì khác.
Sau khi bà Triệu rời đi, Tâm Dao vẫn tập trung lau mặt cho Vĩ Thành qua hai lần nước, rồi xuống tới phần cổ. Mới là buổi chiều nên chỉ cần lau mặt và tay, nên hiển nhiên vẫn khá nhẹ nhàng cho cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tâm Dao thở dài rồi đứng sang một bên mà lặng nhìn Vĩ Thành. Ngay khi bà Triệu hồi hộp đón chờ động thái không tốt tiếp theo của cô, cô thế mà lại cuối người chín mươi độ và lên tiếng: “Chào đô đốc Vĩ Thành, tôi là Tâm Dao, con gái thứ hai của nhà họ Lý. Từ hôm nay, xin anh hãy cho phép tôi được chăm sóc anh. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tâm Dao thở ra một hơi, nở nụ cười trên môi như thể Vĩ Thành đang thật sự lắng nghe lời cô nói. Sau đó, cô mới tiếp tục cầm lấy bàn tay to lớn và chai sạn của anh, cẩn thận lau qua từng ngón rồi đặt về chỗ cũ. Cô làm như thế vì không muốn mang tiếng xấu rằng lợi dụng một người không có ý thức và không thể phản kháng.
Khi bóng lưng Tâm Dao khuất vào nhà tắm, bà Triệu mới dựa cả người vào ghế và thả lỏng toàn thân. Cô không nghĩ tới mình thế mà lại qua được một ải của bà, nhưng về sau sẽ càng lúc càng khó khăn hơn.
Không bao lâu sau, Tâm Dao quay lại phía bên giường, ngồi xuống ghế và bắt đầu mát xa cánh tay cho Vĩ Thành. Cô vẫn im lặng không nói thêm một lời nào, chỉ tận hưởng thời khắc yên tĩnh và bình an này. Thấy góc chăn bên kia có chút xê dịch, cô chồm qua người anh rồi chỉnh lại ngay ngắn, nên không hề để ý được rằng đôi mắt anh khẽ rung rinh vì một mùi hương dịu nhẹ thoải mái thoảng qua.
Vĩ Thành nằm trên giường không thể tỉnh dậy, nhưng ý thức anh vẫn ở đó và cảm nhận được mọi thứ thông qua các giác quan khác. Từ trước đến nay, đều là các bác sĩ nam được bà Triệu thuê đến chăm sóc cho anh, nhưng tại sao lần này lại khác biệt. Con gái nhà họ Lý, chẳng lẽ là vị hôn thê được định sẵn của anh sao? Nhưng anh có chút không quen nên ý thức vô cùng kêu gào phản đối, rồi chỉ đành bất lực khi Tâm Dao xoa bóp đến phần chân. Dù vậy sự thoải mái mà cô đem lại khiến anh dần thϊếp đi.