Chương 3: Ra mắt người đàn ông chỉ biết nghe lời mẹ

Tống Lạc Anh rất hài lòng với câu trả lời của anh cho nên đã giới thiệu các mối quan hệ trong nhà một chút: “Tôi là Tống Lạc Anh, năm nay mười tám, là người của thôn Sa Bá, ba mẹ trong nhà đều khoẻ mạnh, bên trên có 3 anh trai, một chị gái, nếu như bây giờ kết hôn thì tôi có thể theo quân không?”

Tính cách của cô và nguyên chủ chênh lệch quá nhiều, nếu ở chung với người nhà nguyên chủ thì rất dễ dàng khiến người ta phát hiện điều khác thường, nếu như kết hôn rồi rời khỏi thôn Sa Bá thì tất cả sẽ được giải quyết.

Tống Lạc Anh hỏi, mà đây cũng là điều Hoắc Tư Tiêu mong muốn: “Có thể.”

Hoắc Tư Tiêu thấy Tống Lạc Anh đồng ý thì bảo Hàn Chí Viễn đi tìm người mợ làm chủ xưởng may của mình.

Người mợ này không phải người nhà ruột thịt mà chỉ là bà con xa, nhưng bình thường cũng thường xuyên liên hệ.

Hàn Chí Viễn choáng váng: “Thật sao?”

Mẹ nó!

Đây là tại lái hỏa tiễn sao!

Hoắc Tư Tiêu nghiêm túc nói: “Hôn nhân đại sự, có thể nói đùa sao? Tôi chỉ có ba ngày nghỉ, phải nhanh chóng một chút. Đúng rồi, để mợ lấy thêm chút phiếu tới.”

Thím Vương bị thao tác của Hoắc Tư Tiêu làm sợ hãi nói không ra lời, mãi đến khi Hàn Chí rời đi xa thì bà ta mới phản ứng được: “Cậu, cậu thật sự vừa ý Lạc Lạc ?”

Chuyện này có chút kịch tính!

Hoắc Tư Tiêu gật đầu, lập tức hỏi: “Tôi muốn mời thím làm mai, được không?”

Kiếm tiền, nào có đạo lý từ bỏ, thím Vương tươi cười giao phó cả mười tám đời tổ tông của Tống Lạc Anh.

Tống Lạc Anh: “...”

Không cần phải nói cặn kẽ như vậy!

Hoắc Tư Tiêu vừa nghe vừa gọi món.

Anh gọi mấy món ăn.

Có gà quay, thịt kho tàu, cá chua cay, canh cà chua trứng, còn có một chút rau xanh.

Tất cả hết sáu, bảy tệ.

Thím Vương ở bên cạnh nhìn thấy thì tim đập bịch bịch, vào thời đại này, công nhân thời vụ cũng chỉ có tiền lương hàng tháng hơn 10 tệ, ăn bữa này cũng phải tốn mất một nửa, đúng là hào phóng!

Sau khi so sánh, thím Vương lập tức cảm thấy căn bản là người đàn ông vừa rồi không đủ tầm: “Lão nương làm mai cho cậu, ngay cả một ly nước mà cũng không được uống, đúng là kẻ hẹp hòi.”

Đối tượng hẹn hò bị cướp mất, người đàn ông vô cùng tức giận, sau khi bất thình lình nghe được câu này thì ngại đến mức đỏ cả mặt.

Anh ta biết mình không đánh lại Hoắc Tư Tiêu cho nên chỉ có thể hung ác trợn mắt nhìn Tống Lạc Anh rồi rời khỏi tiệm cơm quốc doanh.

Hừ!

Loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ như thế này, cho dù có cho thì anh ta cũng không cần!

Người đàn ông ra mắt vừa rồi đi thì phục vụ cũng mang thức ăn lên.

Mùi thức ăn thơm xông vào mũi, thím Vương nuốt một ngụm nước bọt, có thật nhiều đồ ăn, cho dù có ăn tết thì cũng không được ăn ngon như thế!