Chương 8

Ba ngày lặng lẽ trôi qua. Có người vì bận rộn mà quên mất thời gian, trong khi có người lại đếm và chờ thời gian trôi qua. Cảm giác của mỗi người là khác nhau, điều đó phụ thuộc vào cách bạn nhìn nhận nó, suy nghĩ của bạn về nó như thế nào....

Tô Mộc Dao đã thông báo với cửa hàng rằng hôm nay sẽ không đến đó, sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô đã trực tiếp đến địa điểm mà Lạc Vũ đã đề cập rằng sẽ đón cô ở đó.

Đợi gần qua giờ, Tô Mộc Dao đi tới giao lộ đã định, nhìn tới nhìn lui một hồi, một chiếc Cadillac lao đến dừng ở trước mặt cô. Bởi vì Lạc Vũ căn bản không biết lái loại xe này, Tô Mộc Dao còn tưởng rằng đối phương đỗ sai chỗ, cho nên lập tức đi sang bên cạnh

Thấy vậy, chủ nhân của chiếc xe lại lái chiếc xe đến trước mặt Tô Mộc Dao khi cô đang chuẩn bị rời sang một bên lan, nữa, cửa sổ xe mở xuống, lộ ra khuôn mặt hơi tối sầm của Mặc Dục Thành.

Nhìn thấy là Mặc Dục Thành, Tô Mộc Dao cũng có vẻ mặt cực kỳ chán ghét, "Tại sao lại là anh? Lạc Vũ đâu?"

“Lên xe đi, cô ấy cùng ông ngoại đi trước rồi." Nghĩ đến Lạc Vũ lúc đi ra ngoài như trộm vừa rồi, Mặc Dục Thành cảm thấy chán nản. Khó trách lúc anh hỏi bọn họ cũng không nói gì, bọn họ chỉ nói đến đây để đón người.

Biết người tới là Mặc Dục Thành, Tô Mộc Dao thà rằng một mình lái xe đến, nhưng hiện tại xe ở đây rồi, cô quay về lấy xe đi thì cũng không được.

Cô trực tiếp đi đến ghế phụ, mở cửa lên xe rất nhanh nhẹn. Mà Tô Mộc Dao vừa ngồi xuống chiếc xe đột ngột khởi động rồi chạy đi, cô chưa kịp thắt dây an toàn "Này, anh không biết phải thắt dây an toàn mới có thể lái xe sao? Anh không biết kiến thức an toàn giao thông sao?"

"Tôi đã thắt rồi!" Mặc Dục Thành nhàn nhạt đáp lại Tô Mộc Dao thiếu chút nữa đem anh ta bóp chết.

Không thèm nói lại, Tô Mộc Dao quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng mắng Lạc Vũ chết tiệt.

Lạc Vũ ngồi trong xe, không hiểu sao lại hắt hơi một cái, đối mặt với sự quan tâm của ông ngoại cô ấy hào phóng nói: " Chắc là anh họ của con đã đến đón Dao Dao có lẽ vừa rồi là Dao Dao đang nhớ con."



Không biết chính mình cứ như vậy ngủ say, cảm giác được xe dừng lại trong lúc mê mang, Tô Mộc Dao dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy bóng đen trước mắt mình…

“A! Cái gì? Anh làm gì vậy!" Vừa tỉnh dậy thấy người bên cạnh mình.Tô Mộc Dao không chút nghĩ ngợi đẩy người nọ ra, nghe được một tiếng cạch như tiếng đồ vật rơi xuống

Ngồi trên ghế lái, Mặc Dục Thành nhàn nhạt liếc nhìn chỗ không mấy hùng vĩ của cô "Có phải có bệnh hoang tưởng không? Đáng tiếc bộ phận quan trọng chưa phát triển đủ!

“Cút!”Theo ánh mắt Mặc Dục Thành cúi đầu nhìn mình, Tô Mộc Dao hơi đỏ mặt tức giận nói. Lúc này cô mới phát hiện vừa rồi bọn họ đang ở trạm thu phí, nhưng hình như trạm thu phí có vấn đề nên họ thu ở phía bên này, vừa rồi Mặc Dục Thành dính lấy cô, thực ra là anh đang quét điện thoại để trả phí.

Xe chậm rãi khởi động, Tô Mộc Dao đột nhiên bởi vì chuyện vừa rồi mà mất đi vẻ buồn ngủ. Nghĩ đến Mặc Dục Thành nói về mình như vậy, cô không khỏi cắn răng nghiến lợi, cô không phải bò sữa, làm sao có thể hùng vĩ như vậy được... Nhưng cô cũng không có nhỏ mà!

Vô tình quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tô Mộc Dao đang cúi đầu đánh giá, khóe miệng anh không biết lúc nào đã cong lên. Nhưng nghĩ đến người phụ nữ này lại dám treo tấm biển như vậy trước cửa hàng, tựa hồ như đang khıêυ khí©h mình.

Xe chậm rãi dừng lại, lần này Tô Mộc Dao xác định hẳn là điểm đến, vì vậy mở cửa xuống xe. Bởi vì không quen thuộc nơi này, cũng không biết Lạc Vũ ở đâu, Tô Mộc Dao sau khi xuống xe liền ngoan ngoãn chờ Mặc Dục Thành.

Mặc Dục Thành quen thuộc nơi này mang theo Tô Mộc Dao vào sân trong cùng. Tô Mộc Dao đi theo sau anh, nhìn anh lễ phép chào hỏi những người lớn tuổi ở đây, xem ra anh không lạnh lùng như ngày thường, rất biết kính trọng người lớn tuổi.

"Dục Thành, cháu rốt cuộc cũng tới rồi ... Này, lần này mang theo cả bạn gái sao? Đúng vậy, cũng không còn trẻ, đã đến lúc tìm bạn gái rồi." Một ông lão mặc quân phục, mặc dù đã gần sáu mươi tuổi, nhưng còn trong tình trạng rất tốt. Giọng nói phát ra cũng rất lớn.

Đối với việc bị hiểu lầm, Tô Mộc Dao hơi bĩu môi, cô không muốn có một người bạn trai như vậy. Mà bên kia, Mặc Dục Thành cũng giải thích nói: " Chú Hoàng, chú hiểu lầm rồi."

Mặc Dục Thành không biết nói đùa. Cho nên hắn nói hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm. Ông lão mặc quân phục nhìn Tô Mộc Dao, hơi cúi người nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, cô gái ta còn tưởng rằng cháu là bạn gái của Dục Thành. Đúng rồi, Dục Thành ông cháu ở bên trong chờ đã lâu, cháu đi mau đi."

Anh khẽ gật đầu, Tô Mộc Dao không nói chuyện cùng anh đi. Sau khi nhìn thấy Lạc Vũ Tô Mộc Dao chào ông Tề một câu sau đó kéo Lạc Vũ đến một góc ...



“Nói cho tớ biết, cậu đang có âm mưu gì vậy, cô bé?" Tô Mộc Dao mỉm cười, nhưng dù Lạc Vũ có nhìn thế nào đi nữa nụ cười kia nhất định không có ý tốt, Lạc Vũ quen thuộc tính tình của cô, đương nhiên biết nụ cười này nguy hiểm cỡ nào.

Lập tức, Lạc Vũ giơ hai tay ra hiệu đầu hàng, "Được, Dao Dao tớ cam đoan với cậu, tớ thật sự không có âm mưu gì. Cái kia... tớ muốn cho tạo ra một chút cơ hội cho cậu và anh họ tớ."

Nhìn phía trước Lạc Vũ một tay che miệng, cẩn thận nói ra bí mật, Tô Mộc Dao trợn tròn mắt. Cô không muốn mình có bất kỳ cơ hội nào với Mặc Dục Thành, tốt nhất là anh ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô.

Các thành viên trong hội lần lượt đến, tất cả đều là những người già trạc tuổi ông Tề, phía sau họ là một số thanh niên. Sau khi đám đông tụ tập, những người trẻ tuổi được thả ra.

Lạc Vũ đi giữa Tô Mộc Dao và Mặc Dục Thành, ngâm nga một bài hát như thể đang có tâm trạng rất tốt, và thỉnh thoảng giới thiệu những địa điểm gần đó cho cô. Đây là trường bắn, còn có trường cưỡi ngựa, hơn nữa...

Tô Mộc Dao đối với lời Lạc Vũ nói vẫn còn có chút hứng thú, nghĩ nghĩ liền nói: " Không bằng chúng ta đi trường bắn đi?" cô đang hỏi Lạc Vũ nhưng thực ra là cũng muốn hỏi Mặc Dục Thành, dù sao cũng đang đi cùng nhau vì vậy cũng phải tôn trọng anh ta. Về phần Lạc Vũ, cô nói gì cô ấy cũng sẽ đồng ý.

“Ừ!” Mặc Dục Thành nhẹ nhàng ừ một tiếng biểu thị tán thành, ba người đi hướng trường bắn.

Trên đường đi đến trường bắn, Lạc Vũ nhìn hai người bên cạnh, đột nhiên che bụng, "A... em đau bụng... huhu khả năng lại ăn đồ ăn gì không tốt, hai người đi trước chờ em ở trường bắn nha"

Tô Mộc Dao hơi cau mày khi Lạc Vũ nói rằng cô ấy đã ăn phải thứ gì đó không tốt, nhưng cô. cũng không quan tâm đến lí do này nữa. Cùng Mặc Dục Thành đi tới hướng trường bắn, cô không khỏi có chút ý tưởng nảy ra...

Đây là trường bắn đạn thật, mỗi viên đạn đều là loại xịn + súng thật, đương nhiên sẽ không có người đùa giỡn một cách tùy ý. Đối với bắn đạn thật, có một số yêu cầu về môi trường để tránh làm hại những người vô tội. Nhưng về cơ bản những người dám bắn bằng đạn thật cũng là những người chuyên nghiệp

Nhìn khẩu súng trường Bz-95 trong tay, mặc dù là loại phổ thông nhất, nhưng Tô Mộc Dao lại cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc,không khỏi nở nụ cười, " Mặc Dục Thành, không bằng chúng ta thi đấu một chút đi ?"