Sau khi kéo anh ra khỏi phòng trà, Tô Mộc Dao vội vàng bỏ tay ra khỏi quần áo của Mặc Dục Thành để tránh cho mình bị tê cóng. Xoay trái phải, cô mang theo anh đến phòng trà mà ông Tề và Lạc Vũ đã vào trước đó.
Hai người ngồi khoanh chân trên đệm ở hai bên bàn trà, Tô Mộc Dao thuận tiện đun nước ở bên cạnh... Nhưng Mặc Dục Thành ở đối diện không nói lời nào, bầu không khí có chút kì quái.
Trầm mặc một lát sau, Tô Mộc Dao cực kỳ nhàm chán, "Này, anh không có gì muốn nói sao?" Cho dù là việc cái bảng cô treo lên kia thì cũng nên nói cái gì đó chứ?. Không thể đoán trước được cái gì thậm chí còn đáng sợ hơn?
“Vừa rồi cô Tô có ý gì?” Mặc Dục Thành nhàn nhạt nói, mặc dù anh không có tức giận, nhưng lại nghe có chút bị xúc phạm.
“Không có ý gì, chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi!” Tô Mộc Dao trực tiếp nhún vai, coi như chuyện vừa rồi là đùa giỡn, không chút nào để ý.
Sự thật đã chứng minh rằng khi ở bên một bên người nhàm chán, chỉ có thể nói với chính mình, bạn không thể mong chờ được người đấy nói thêm vài lời.
Tô Mộc Dao đi thẳng vào vấn đề và nói: "Tôi không muốn nói nhảm với anh. Anh nên biết lý do tại sao tôi làm điều này. Tôi không muốn đi xem mắt, tôi với anh cũng không quen biết, Như vậy đi, tôi sẽ pha cho anh một tách trà, sau đó uống xong, hai người ai trở về nhà nấy. "
Không trả lời, Mặc Dục Thành nhìn bức thư pháp và bức tranh phía sau Tô Mộc Dao, như thể anh không nghe thấy lời cô nói.
Đợi hồi lâu vẫn không có đáp án, Tô Mộc Dao không khỏi có chút bực bội, " Mặc Dục Thành, ý của anh là gì, anh nói vài câu sẽ chết sao? Được thì nói được không được thì nói không được."
"Họ nói rằng cô đoan chính và dịu dàng, nhưng xem ra... .”
Hơi nhướng mày, Tô Mộc Dao khinh thường nói: "Có ý kiến
gì không?"
Không nhận được câu trả lời, cô suýt chút nữa bị Mặc Dục Thành làm cho phát điên, “Mặc Dục Thành đừng có bỏ qua lời nói của tôi, anh có thể nói hết ý được không? Trêu tức tôi như vậy có thú vị không?”
Mặc Dục Thành nhàn nhạt nhìn cô, chỉ vào bên cạnh nước sôi, "Nước sôi rồi, chúng ta pha trà trước đi!”
Vẫn còn muốn uống trà? Muốn uống trà đúng không... Được, tôi cho anh uống đủ!
“Hôm nay bổn cô nương sẽ cho anh nếm thử mỹ nghệ của tôi!” Tô Mộc Dao xoay người, từ trong ngăn tủ lấy ra một chén Khổ Đinh trà, lại từ ngăn tủ bên cạnh lấy ra một thứ khác.
Trở lại trên đệm, cô có vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tôi chỉ có trà Khổ Đinh, uống hay không thì tùy !" Vừa nói cô vừa bắt đầu pha trà.Kỹ năng pha trà của cô uyển chuyển trôi chảy, không chút do dự cả quá trình giống như đang chiêm ngưỡng điệu múa ngón tay đẹp mắt.
Đun trà cần có thời gian, Tô Mộc Dao từng chút một điều khiển nhiệt độ cùng thời gian rót trà, sau khi mọi việc kết thúc, ở một góc độ mà Mặc Dục Thành không chú ý, cô đã bỏ thêm một vị thuốc đông y chuẩn bị sẵn trong tay…Sau khi cố ý lắc thêm một lúc để bột thuốc hòa đều vào trà, Tô Mộc Dao rót trà mới pha vào chiếc chén đã đun nóng. Chất lỏng trà xanh nhạt trông rất bắt mặt
Đặt chén trà với các loại gia vị trước mặt Mặc Dục Thành cô ra hiệu mời anh uống, " Tay nghề tôi không tốt, nếu nó không ngon đừng trách tôi."
Tô Mộc Dao là bạn của Lạc Vũ, Mặc Dục Thành đã từng nghe cô em họ mình đề cập đến tài năng pha trà của cô gái này, nên anh không đề phòng nhiều. Mặc Dục Thành đưa chén trà đến bên môi, vừa nhấp ngụm trà đầu tiên, đã cảm thấy đầu lưỡi đắng, sau đó dọc theo nơi trà chảy ra có vị , hình như là chát... mùi của thuốc đông y?
Anh ngước mắt lên bắt gặp vẻ mặt giả vờ lo lắng của cô gái, đáng tiếc nụ cười thoáng qua trên miệng cô đã bị anh nhìn thấu, hiển nhiên trà đắng chát không phải tự nhiên. Mặc Dục Thành đặt chén trà trong tay xuống, “ Cô Tô rất để ý đến câu trả lời của tôi sao? ”
“Không, dù sao anh có muốn hay không, tôi cũng sẽ nói chúng ta không thích hợp với nhau, không thể ở cùng và không thể đến với nhau.”
"Đã như vậy... " Mặc Dục Thành xoay chén trà trên tay, trong mắt mang theo ý cười nhưng đầy lạnh lùng, "Tôi sẽ nói, tôi đối với cô rất hài lòng cho nên cô tốt nhất chuẩn bị đơn phương đấu tranh đi.”
Tô Mộc Dao chỉ có bốn chữ muốn nói đối với Mặc Dục Thành là “không biết xấu hổ!”Hiển nhiên cô nhìn ra được người đàn ông này đối với mình không có một chút hứng thú, chẳng qua là muốn làm cho cô khó chịu mà thôi.
Tự rót cho mình một cốc nước đun sôi, Tô Mộc Dao uống một hơi nói:“ Làm thế này thú vị sao?"
"Là cô bắt đầu trước!" Mặc Dục Thành coi đó là điều hiển nhiên.
Tô Mộc Dao nghĩ về điều đó một lần nữa đánh giá anh bằng ba từ: Đồ nhỏ nhen!
"Này, đó là bởi vì anh đã có bạn gái còn dẫn bạn gái đi xem mắt cùng. Rốt cuộc, việc đó cũng có liên quan đến tôi phải không?"
“Bạn gái? Mặc Dục Thành hơi nhíu mày, "Ý của cô là Bạch Uyển?"
Mặc dù Tô Mộc Dao không biết cô gái này tên gì nhưng có lẽ nói không sai, "Đúng vậy!"
"Cô ấy là em gái đồng đội của tôi, không phải bạn gái của tôi."
Tô Mộc Dao trả lời bằng một từ:“ Ồ.”
“Điện thoại di động của tôi đâu?” Mặc Dục Thành bình tĩnh hỏi, tựa hồ nhớ tới điện thoại di động của mình là cô gái này mượn.
Ừm? cô nhìn Mặc Dục Thành hắn tựa như không hề nói dối, "Không phải tôi trả lại cho em gái đồng đội của anh rồi sao, nếu cô ấy làm mất, tìm cô ấy đòi, tôi không cầm." Vừa nói, Tô Mộc Dao giơ hai tay lên.
Bởi vì Tô Mộc Dao và Bạch Uyển vừa rồi không nói chuyện với nhau, anh thực sự không biết rằng họ đã từng gặp nhau, " Hai người quen nhau?"
"Không quen!" Tô Mộc Dao vội vàng dừng lại, sau đó nhìn thấy anh mới uống một hớp trà, "Không uống nữa sao? Cái này tôi đặc biệt làm cho anh, là vì cảm ơn anh đối với tôi vừa xảo quyệt vừa nhỏ nhen "
"Vốn là tôi chỉ là nói đùa, hiện tại xem ra, cô nguyện ý đơn phương đấu tranh, tùy ý cô vậy!" Tô Mộc Dao còn chưa kịp ngăn cản, anh đã trực tiếp một ngụm uống cạn trà trong chén.
Cô đưa tay che mặt...Hôm nay là một khởi đầu tồi tệ! Gặp phải Mặc Dục Thành, tính tình của hắn thật sự rất xấu.
Điện thoại của Mặc Dục Thành vang lên, Tô Mộc Dao ngay cả một cơ hội cũng không kịp nói dõi mắt nhìn anh anh ta rời khỏi cửa hàng.
Tô Mộc Dao nằm trên bàn tính tiền, vẻ mặt chán nản.
“Làm sao vậy, Dao Dao hắn làm gì em sao?” Nhìn bộ dáng Tô Mộc Dao lúc này Nhan Ni cảm thấy có chút lo lắng.
"Hắn dám? Thà rằng hắn làm gì với em..." Ít nhất cô còn có cơ hội đánh trả. Nhưng bây giờ, cô sẽ phải đối phó với mẹ mình, trước đây cô luôn để đối phương rút lui trước khó khăn bây giờ...Cô thật sự phải chiến đấu một mình sao!!
Hơi xấu hổ, Nhan Ni thực sự không biết rằng dưới vẻ ngoài yếu ớt của cô gái này lại có một linh hồn mạnh mẽ như vậy. Cầm lấy bảng biển đứng ở một bên, Nhan Ni ra hiệu với cô, " Cái này làm sao bây giờ?"
Tô Mộc Dao hơi híp mắt, nguy hiểm nhìn trước mặt danh sách, "Treo lên ba ngày sau hẵng bỏ xuống.” Hừ không đánh bại được anh tôi sẽ lấy tên của anh ra trêu đùa!
Nhìn Tô Mộc Dao tức giận bỏ đi, Nhan Ni đoán rằng lần này cô bé này tâm trạng thật sự không tốt. Nhìn tấm biển treo trên tay, rồi lại treo lên... Mong rằng Mặc Dục Thành đừng quay lại nữa!