Chương 20

Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc Dao đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô hình như chưa có hỏi xem Mặc Dục Thành có đồng ý cho mình ở đây hay không, không nghĩ nhiều nên cô liền nói với bố mẹ quyết định ở trong nhà anh luôn? Ách... Điều quan trọng như thế này mà cô có thể quên được.

Trong phòng bếp, Mặc Dục Thành vừa rửa bát đũa xong, vừa đi vào phòng khách liền nhìn thấy Tô Mộc Dao đang cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.

Anh bước vào trong phòng đem quần áo dưới đất của cô nhặt lên, đặt lên bên cạnh trên ghế, sau đó ngồi xuống trên sô pha, "Làm sao vậy?"

"Có một chuyện..." Tô Mộc Dao rất thành thật gật đầu, sau đó đi đến cạnh Mặc Dục Thành cười tươi nịnh nọt, thăm dò hỏi: " Mặc Dục Thành, anh cảm thấy thế nào khi có người muốn cùng anh ở lại mấy ngày?

Câu nói của cô không rõ ràng nhưng Mặc Dục Thành biết cô không phải người tự tìm việc để làm. Nói cách khác, nếu không cần thiết, cô sẽ không khơi ra chủ đề này, cho nên...ý cô là? "Em định ở cùng tôi mấy ngày sao?"

Một cái gật đầu khẳng định, Tô Mộc Dao khẽ cắn môi dưới, nói:" Tôi không biết mình sẽ ở lại đây bao nhiêu ngày, tôi đoán tôi chỉ có thể ở đây một khoảng thời gian kha khá dài. Anh có thể giúp tôi không ?"

Khóe miệng của Mặc Dục Thành hơi cong lên, "Ý em là, em muốn sống với tôi sao?"

"Tôi không có kế hoạch đó....Tôi chỉ muốn mượn tạm một căn phòng của anh." Cho dù đêm qua có xảy ra chuyện gì thì đó cũng là đêm qua. Cô cũng không thể bán mình vì một chỗ ở được.

Phòng? Hơi nhướng mày, Mặc Dục Thành nhìn về phía Tô Mộc Dao, " Em cho rằng nơi tôi ở có phòng thứ hai sao?"

Không phải sao? Tô Mộc Dao nhớ tới vừa rồi mình nhìn thấy một gian phòng... Nghĩ đến đây, Tô Mộc Dao bước nhanh đến căn phòng đó, sau đó mở cửa ra... A hèm, căn phòng này thật là đủ rồi...

"Anh thường xuyên ở chỗ này sao?"

Trở lại phòng khách, Tô Mộc Dao chán nản ngồi xuống bên cạnh Mặc Dục Thành

“Không thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng sẽ ở.” Hầu hết thời gian, anh đều sẽ đi thực hiện nhiệm vụ hoặc huấn luyện trong khu vực quân sự.

Nghĩ đến cánh cửa khác trong phòng, nhiều thiết bị quân sự như vậy thật sự là không ở được? "Vậy phải làm sao bây giờ? tôi đã nói với bố mẹ, trước tiên muốn ở cùng anh mấy ngày, hay là...Anh ngủ ở phòng khách? Có được không?" Đoán chừng có thể cho hắn ngủ ở phòng khách cũng không có mấy người dám trừ Tô Mộc Dao.

Trong mắt hiện lên hi vọng, Tô Mộc Dao rất muốn anh nói được, nhưng đáng tiếc...



"Đây là nhà của tôi!" Anh nói như một lời khẳng định không cho phép cô thương lượng.

“Nhưng tôi là người bị thương…” đưa đôi mắt đáng thương nhìn Mặc Dục Thành, cô chỉ vào vết thương bên vai trái.

Nhìn vai trái của cô, Mặc Dục Thành hơi do dự một chút. Đôi môi mỏng của anh hơi hé mở, anh bình tĩnh nói: "Kỳ thực giường này cũng khá lớn, chúng ta có thể ngủ cùng nhau."

Nửa đêm sau khi tỉnh lại, anh mò mẫm nhận ra đôi điều, "Chuyện ngày hôm qua chỉ là sơ suất, coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bắt em chịu trách nhiệm với tôi."

Tô Mộc Dao sửng sốt hỏi lại: "Cái gì? Có chuyện gì xảy ra?"

Nhìn cô gái trước mặt, tai đỏ bừng, sau đó nghĩ đến hành động cùng lời nói của cô khi tỉnh lại...“Em không nhớ chúng ta tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao, em ?”

"Chúng ta không phải không có chuyện gì xảy ra sao?" Tô Mộc Dao mang theo một tia khẩn trương, ánh mắt hơi hơi sáng lên, hiển nhiên là rất chờ mong kết quả như cô nói.

Thấy vẻ mặt tràn đầy chờ mong của cô, Mặc Dục Thành tất nhiên không muốn cô đạt được mong ước “Em đùa tôi sao, em tối hôm qua rất nhiệt tình, làm sao em lại quên được những gì đã xảy ra đêm qua của hai chúng ta vậy.”

Ách... Tô Mộc Dao cảm thấy mình thật sự là ngu xuẩn muốn tự tát mình vài cái! “Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được không? Anh xem, chúng ta đều là người lớn cả rồi, tình một đêm hay sao đó cũng là bình thường."

Mặc Dục Thành ngạc nhiên hỏi một cách lịch sự, "Có vẻ như em khá cởi mở ..."

Tô Mộc Dao cảm thấy rằng tốt hơn là cô không nên nói gì, bởi vì trong giây tiếp theo, Mặc Dục Thành đã nói thêm, " Đêm qua ngay cả xảy ra chuyện gì em cũng không quan tâm, như vậy nếu như chúng ta ở chung giường cũng không thành vấn đề.”

Có vấn đề, vấn đề rất lớn! Nhưng nếu có vấn đề gì đó thật, nhưng cô vẫn muốn ở lại đây... “Vậy tôi ngủ trên sô pha đi, dù sao sô pha cũng đủ lớn, tôi không thể ngã xuống.”

"Không thành vấn đề!" Mặc Dục Thành trả lời thẳng thắn, đáp ứng yêu cầu của Tô Mộc Dao.

Vì cô sẽ sống ở đây một thời gian nên vấn đề quần áo phải được giải quyết. Cô không thể mỗi ngày đều mặc quần áo của anh ta được, phải không?