"Ha ha ha. . . . . ." Sử Kỳ Vân cười to, bóng ma ảm đạm l*иg vào trên người của cô ta, tô đậm thêm sự điên cuồng, "Cô cho rằng tôi có bản lãnh
thiết kế một vụ án gϊếŧ người vu hãm cô sao? Ngải Tiểu Tiểu, tôi cho cô
biết, so với tôi còn nhiều người muốn cho cô chết, hơn nữa, bọn họ đều
có thể là người thân của cô đó? Chậc chậc, cô cho rằng lật đổ được tôi
sao? Cô cho rằng tôi rất thảm sao? Tôi cho cô biết người thảm nhất chính là cô, ngay cả cha mẹ đẻ của cô cũng không muốn để cho cô sống trên cõi đời này, cô chính là đồ bỏ đi. . . . . ."
"Câm miệng!" Ngải Tiểu Tiểu đứng vụt người lên, cô không muốn nghe lời nói điên cuồng của cái
người điên này nữa, một câu cũng không muốn nghĩ.
Nhìn dáng vẻ
của cô có vẻ có chút nhếch nhác, Sử Kỳ Vân cười đến âm trầm. Ban đầu cô
chỉ là đang ở bên ngoài phòng của ba nghe được, có người muốn ông nghĩ
biện pháp đối phó Ngải Tiểu Tiểu, tước đoạt quyền thừa kế gì đó của cô
ta.... Lúc này cô nghĩ đến thân phận của Ngải Tiểu Tiểu không bình
thường. Lúc ấy, Ngải Tiểu Tiểu đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt với Lục Vũ Hàng, mà giữa lúc đó cô cũng bất tri bất giác yêu Lục Vũ Hàng. Cô ý
thức được Ngải Tiểu Tiểu thân là cô nhi cô ta cũng không tranh được, cho nên bất kể như thế nào cũng không thể để cho cô ta chim sẻ hóa Phượng
Hoàng, vì vậy, cô chủ động tìm tới người thần bí xuất hiện trong phòng
ba. . . . . . Sau đó có chuyện Ellen chết thảm ở nhà trọ của Ngải Tiểu
Tiểu năm xưa.
Ngải Tiểu Tiểu không biết nói gì trong lúc rối loạn này, chỉ biết vọt ra phòng tiếp khách, đυ.ng vào Lê Minh Hiên trong lối
đi, nhưng chỉ cúi đầu nói một câu"Thật xin lỗi" sau đó mờ mịt rời đi. . . . . .
Thì ra là nói thật sự dễ hơn làm rất nhiều.
Cô
không muốn làm cho mình để ý như vậy, người nhà của cô, cha mẹ cô. . . . . . Bởi vì càng để ý, lòng càng đau. Nhưng mà tư tưởng chết tiệt này
làm cho cô không vui được, cô càng không thèm nghĩ nữa nó, nó lại càng
cố ý trêu chọc làm trái tim cô đau đớn.". . . . . . Tôi cho cô biết
người thảm nhất chính là cô, ngay cả cha mẹ đẻ của cô cũng không muốn để cho cô sống trên cõi đời này. . . . . ."
Lời nói của Sử Kỳ Vân
một lần lại một lần vang ở bên tai, ha ha ha. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu
cười ở trong lòng, từ từ trên mặt xuất hiện nụ cười làm cho người khác
bận tâm, tiếp theo đó là tiếng cười khe khẽ lại khàn khàn, hai hàng nước mắt không tiếng động trượt ra hốc mắt. Đâu chỉ có là đau lòng, nỗi đau
hôm nay trong lòng cô đã không phải là dùng đau lòng mà có thể hình dung rồi.
Hai năm trước cô đã mơ hồ mà cảm thấy vụ việc hãm hại có
liên quan đến thân thế của cô, nhưng, đây chẳng qua là suy đoán. Hôm nay được xác nhận, cô nên hài lòng với sự thông minh nhạy cảm của mình a,
tại sao trong lòng sẽ đau như vậy chứ!
Cha mẹ cô từ bỏ cô vẫn
không tính, còn phải đuổi gϊếŧ cô, không để cho cô có hậu thế! Đây là sự thực sao? Có thật không? Cô không tin! Nhưng long vẫn thật là đau đớn!
Tâm trạng chán nản, buốc chân bước về phía trước dọc theo đường cái theo
bản năng, Ngải Tiểu Tiểu thất hồn lạc phách yên lặng xuyên qua lối đi
dành cho người đi bộ. Mệt mỏi, không xâm nhập đầu óc của cô, chỉ cảm
thấy trái tim bị đè nặng trĩu không thể nhúc nhích. . . . . . Cô không
thích cảm giác này, tuy nhiên nó khu trừ không ra phần này nặng nề. . . . . .
Một chiếc xe hơi màu đen lao đến, tiếng còi chói tai cô lại không nghe thấy.
Lê Minh Hiên không yên lòng đuổi theo cô, nhìn thẳng thấy một màn nguy
hiểm này."Cẩn thận!" Lúc xe hơi chỉ còn vài cm là đến gần Ngải Tiểu
Tiểu, anh ôm lấy cô lăn xuống ở một bên đường.
"Em không sao chứ." Xe hơi vụt qua bên cạnh, Lê Minh Hiên lo lắng nhìn Ngải Tiểu Tiểu.
Sau phút chốc sợ hãi, Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu một cái. Cô đây là thế nào? Cô cười khổ, lại vì người không liên quan thiếu chút nữa hại đến tánh mạng của mình. Không đáng giá, quá uổng phí.
Lê Minh Hiên đỡ cô đứng lên, cô nhìn thấy tay của anh nhỏ giọt máu.
"Anh bị thương?" Trong lúc bối rối, cô móc ra một chiếc khăn tay lau tay của anh.
"Không có việc gì, một chút bị thương ngoài da." Khuôn mặt Lê Minh Hiên của dưới ánh mặt trời càng lộ ra vẻ đẹp.
"Làm sao lại không có việc gì, chảy nhiều như vậy máu." Ngải Tiểu Tiểu
chuyên tâm lau chùi vết thương, không phát hiện ánh mắt Lê Minh Hiên
nhìn cô càng ngày càng dịu dàng. Thật ra thì, đối với anh mà nói vết
thương này không coi là gì, nhưng bởi vì động tác êm ái của cô, anh
không muốn rút tay.
"Em thấy hay là chúng ta đến tiệm thuốc. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng Lê Minh Hiên không kịp che giấu.
"Khụ khụ. . . . . ." Lê Minh Hiên có chút
luống cuống gương mặt tuấn tú ửng đỏ, "Chúng ta qua bên kia ngồi một
chút đi, thấy em thất hồn lạc phách, Sử Kỳ Vân nói cho em biết những gì? Có lẽ có thể cùng anh hàn huyên một chút."
Trên ghế trong công viên nhỏ, Lê Minh Hiên lẳng lặng nghe xong tự thuật của Ngải Tiểu Tiểu.
"Vụ án này, hơn hai năm cũng không có kết án, quả thật rất phức tạp, Tiểu Tiểu em phải. . . . . ."
"Em hiểu rõ, " Ngải Tiểu Tiểu cắt đứt lời của anh, mỉm cười, "Tôi đã chuẩn
bị xong tất cả khả năng, yên tâm, em sẽ không vì người không liên quan,
khiến người quan tâm em lo lắng."
"Vậy thì tốt." Lê Minh Hiên
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ của cô, có chốc lát mất hồn. Từ khi nào
thì anh bắt đầu chú ý cô? Có lẽ chính là từ thấy cô ở trong nghịch cảnh
mà khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tươi cười như cũ.
Mới vừa đau lòng
nặng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô đã bước ra từ trong lo
lắng. Giống như gốc cây hoa hướng dương, cho dù mưa to gió lớn, vẫn dồi
dào sức sống như cũ.
"Ai nha, hơn mười một giờ." Ngải Tiểu Tiểu
liếc nhìn chuông lớn cách đó không xa, vọt đứng lên."Không nói với anh
nữa, mười hai giờ em còn có một ước hẹn. Bái bai. . . . . ."
Bước chân của cô vội vàng mà nhẹ nhàng, Lê Minh Hiên không biết cô cất giấu
lấy nhiều chuyện đau lòng như vậy phải làm sao? Bờ vai nhỏ yếu của Tiểu
Tiểu còn có thể chịu đựng bao nhiêu?
☆
Sau giữa trưa, ánh mặt trời chói lọi hắt vào cửa kính, trong quán cà phê lộ ra sự ấm áp lười biếng. . . . . .
Ngải Tiểu Tiểu ngẩng lên nhìn qua người đàn ông chậm chạp uống cà phê Lan Hoa Chỉ trước mắt, chợt có chút phiền não.
Lần xem mắt này, Ôn di đã hẹn xong với người ta, không thể thất hẹn, cô
không muốn làm khó cho Ôn di, nên cố gắng gặp mặt một lần kiến trúc này
Kỹ Sư. Dù sao đến lúc đó cô nói mình không đồng ý là được rồi.
Hiện tại, cô phát hiện mình không phải là không đồng ý, mà là vô cùng không đồng ý rồi.
Trên thế giới tại sao có thể có người đàn ông phiền toái như thế.
Kể từ sau khi đi vào miệng sẽ không nhàn rỗi, một lát oán trách quán cà
phê vệ sinh quá kém, trên ghế có bụi bậm. Một lát lại oán trách quán cà phê trang trí kém, một lát lại ghét bỏ cà phê nhà này quá khó uống,
nhưng mà bây giờ, anh ta lại rót từng ngụm cà phê vào trong bụng, cho
đến khi không còn một giọt. . . . . .
Sau đó, người đàn ông kia
giơ một tay lên phân phó nhân viên phục vụ mang một ly Lam Sơn. Lúc này
anh ta nhìn thấy cà phê truớc mặt Ngải Tiểu Tiểu không động một chút,
"Ai, sao cô không uống, tôi cho cô biết, thưởng thức cà phê là một việc
vô cùng kỳ diệu. . . . . ."
Vì vậy, lại một phen thao thao bất tuyệt nhàm chán.
Ngải Tiểu Tiểu một tay chống cằm, đang suy tư là nhẫn nại hay là tự cứu.
Chợt, một tiếng kêu non nớt truyền đến."Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu lập tức quay đầu nhìn thấy Ngải Bảo đang giãy dụa hai cái
chân mập mạp, đã chạy tới. Sau khi nhào tới trong ngực cô, còn quay đầu
vẫy tay nhỏ bé, "Ba, ba. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu lúc này mới phát hiện ra, người đàn ông đi theo phía sau Ngải Bảo—— lại là Kỳ Tuấn!