Editor: Tịnh Yên
"Kỳ Tuấn, tôi không cần người đồng minh!" Ngải Tiểu Tiểu có một chút không
thể đón nhận tình cảm của anh, hung hăng gạt tay anh ra, "Tôi chỉ là một tên lính quèn, có bị giam cũng không sao, nhưng anh là huấn luyện viên, anh không thể ném đội viên của mình qua một bên." Nói xong cô không có
nhìn anh, xoay người rời đi. Người lính của đội truyền tin vội vàng chạy mấy bước đuổi theo cô.
Còn Kỳ Tuấn, lại không cất bước theo sau. Ngải Tiểu Tiểu nói đúng, anh còn là một huấn luyện viên, nhưng anh sẽ
không để cô chịu phạt một mình. Sau khi sắp xếp xong các đội viên khác,
anh sẽ đi theo cô.
Đêm tối, tĩnh lặng giống như cái chết.
Lan can sắt lạnh lẽo, ánh sáng cứng rắn, phòng tạm giam cùng giống như ngục giam.
Ngải Tiểu Tiểu không ngủ được, ôm hai chân của mình, co rúc ở góc tường. Gió đêm thật lạnh, cõi lòng của cô cũng lạnh.
Thực tế tàn khốc như vậy, cái thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, cho dù trại lính cũng không ngoại lệ.
Trong lòng Ủy viên Phó hiểu rõ, bằng Ngải Tiểu Tiểu làm sao có thể cưỡng lại
được cái người đàn ông mạnh mẽ đó! Nhưng giữa cô và anh, nếu có một
người chịu phạt, nhất định sẽ là cô, bởi vì cô là người không có bối
cảnh, cũng không có chiến tích, chỉ là một tân binh không có gì cả.
Kỳ Tuấn, đây chính là kết quả anh muốn sao? Từng bước một ép sát, hại cô bị giam, sau đó bị đuổi khỏi căn cứ. . . . . .
“Cụp” một tiếng khẽ, khóa cửa mở ra, trong đêm an tĩnh có thể nghe thấy âm thanh đó rõ ràng
Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng nhanh nhẹn tiến đến, "Kỳ Tuấn."
Cô kinh ngạc, sau đó cúi đầu không để ý đến anh nữa. Tình huống của cô
bây giờ là do anh hại, mới vừa rồi còn không ngừng oán hận, tại sao chớp mắt nhìn thấy anh, trái tim thoáng qua một tia vui mừng, thật khờ!
"Làm sao lại giống như con chuột đồng núp ở góc, sợ hãi vậy?" Anh cởi giày
lên giường, nghiêng người, dựa vào vách tường. Khóe môi mang theo nụ
cười hài hước.
Cô cũng biết anh đến xem chuyện cười của cô, Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, không lên tiếng.
"Tới đây." Anh nhìn về phía cô, dang hai cánh tay ra.
Ngải Tiểu Tiểu di chuyển thân thể hướng ngược lại, cách xa anh một chút.
"A. . . . . ." Tiếng cười trầm thấp vang lên khắp căn phòng tĩnh lặng, như
tơ lụa chạy qua trái tim của Ngải Tiểu Tiểu, để cho cô không nhịn được
quay đầu lại nhìn anh.
Phòng tạm giam mở đèn rất tối, trong căn
phòng cơ thể cao ráo của anh hiện lên chút lười biếng, ám ảnh vòng quay
đường cong hoàn mỹ. Ngũ quan thâm thúy càng thêm gợi cảm như một pho
tượng Hy Lạp. . . . . .
"Sợ tôi sao?" Giọng nói trầm thấp mang
theo sự quyến rũ bức lấy khối óc Ngải Tiểu Tiểu. Hôm nay anh rất khác
thường, khóe môi mang theo nụ cười tà mị, tựa như một con yêu nghiệt đặc biệt hấp dẫn loài người phạm sai lầm. Ngải Tiểu Tiểu theo bản năng lại
xê dịch thân thể ra xa hơn, ho nhẹ một tiếng, để cho giọng nói của mình
không mang theo tia tình cảm nào, "Anh đến đây làm gì?"
"Tôi cho
là em biết." Anh cho là tất cả những chuyện anh làm, trong lòng cô đều
biết, đó là việc làm của một người đàn ông đang theo đuổi con gái, rõ
ràng như vậy.
Không ngờ, bọn họ hoàn toàn là sói cố ý, em gái vô tình. Hoặc nên gọi là ông nói gà bà nói vịt.
"Cười nhạo tôi sao? Cái này thì đã khiến cho anh thất vọng rồi." Nói xong
Ngải Tiểu Tiểu dùng tay vỗ xuống nệm, "Anh có thể đi rồi, tôi muốn ngủ."
"Vậy thì tốt, chúng ta ngủ chung." Một tên con trai rất hiểu địch lui ta tiến, tuyệt không khách khí.
"Kỳ Tuấn, anh lại giở trò lưu manh nữa rồi! Có phải nhất định bức tôi bị
khai trừ khỏi quân đội, anh mới chịu không!" Ngải Tiểu Tiểu hung hăng
nổi đóa.
Mặt một tên con trai nào đó vẫn thản nhiên "Anh nói rồi, chuyện của chúng ta toàn bộ đều là do anh gây nên, phải nhốt giam,
chúng ta nên chịu tội cùng nhau."
"Anh. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu vô cùng tức giận! Bởi vì bộ dạng vô lại của cô, hơn nữa bốn phía đều
tỏa ra hơi thở mập mờ. Cô chỉ vào sau lưng, rống giận, "Cút ra ngoài cho tôi!"
"Tôi sẽ không đi, từ trước đến giờ tôi là người nói lời sẽ giữ lời!" Nói xong, Kỳ Tuấn còn duỗi người một cái, giống như mới phát
hiện, nói: "A, nơi này chỉ có một cái giường, tôi không ngại chia cho em một nửa, nếu không, em ngủ trên sàn nhà được chứ?"
Đáng ghét! Ngải Tiểu Tiểu lui lui thân thể về phía sau, ghét bỏ tựa như anh là yêu tinh, hai mắt lại vô ý liếc về phía cửa.
"Được rồi, giường tặng cho anh." Cô giống như bất đắc dĩ nhượng bộ, sau đó
nhanh chóng xông ra ngoài cửa, trong tư tượng nhanh chóng đóng cửa, rời
khỏi. Nhưng tốc độ của kẻ biếи ŧɦái rất nhanh, tay của cô mới vừa mò đến khóa cửa, cơ thể đã bị một cánh tay sắt ôm lấy, “bạch” một tiếng vung
ra trên vách tường, ngay sau đó thân thể bị ngăn cản lại.
"Này,
Kỳ Tuấn, anh sẽ không chơi trò gì mới đó chứ?" Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt
một cái, thật là xui xẻo, suýt chút nữa đã chạy đi được rồi. Huấn luyện
viên thối mang thù nhiều vậy, hôm nay cô bị như thế còn bị anh trêu đùa, lần này xong rồi.
Kỳ Tuấn khí định thần nhàn nhìn Ngải Tiểu
Tiểu, tròng mắt thâm u lóe sáng, gương mặt anh tuấn nở một nụ cười như
không cười. Khiến cho cô tâm phiền ý loạn cộng thêm miệng đắng lưỡi khô, "Anh… anh… đến tột cùng anh muốn cái gì?" Nói xong, cô liền hối hận
không được cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô nam quả nữ, tối lửa tắt đèn đè
nhau thì còn biết nói gì nữa?
Anh hết sức hài lòng nghiên cứu những vẻ mặt không ngừng thay đổi của cô, sau đó cúi đầu, đôi mắt sáng quắc dần mở to.
"A. . . . . . Này, huấn luyện viên, ban ngày là tôi đùa giỡn với anh, anh…
anh không thể đùa thật . . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu rất rõ ràng, dáng vẻ
hiện tại của anh là dáng vẻ của yêu nghiệt, căn bản không phải năng lực
chống cự lại, cho nên gửi hi vọng anh sẽ ngừng tay
Nhưng, đôi mắt kia cũng không do dự, rốt cuộc vẫn phải dùng sức bóp lấy cằm cô, bắt cô ngẩng đầu lên, hơi nghi ngờ, nụ hôn đói khát đặt lên môi cô, ánh sáng
hoàng hôn, trong không gian mập mờ cuối cùng Ngải Tiểu Tiểu lắp ba lắp
bắp đang suy tính sẽ có năng lực gách vác nổi hay không, hoàn toàn bị nụ hôn của Kỳ Tuấn cắt đứt.
Đầu óc trống rỗng. . . . . . Người, làm sao có thể đấu thắng yêu nghiệt!