Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 2: Nhất định là anh cố ý chỉnh cô

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Các người muốn làm gì? Không cần. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Ba người Ngải Tiểu Tiểu đang vui vẻ cười nói, nghe được tiếng thét nho nhỏ của một cô gái truyền ra từ con hẻm cuối một con hẻm.

"Các cậu ở chỗ này chờ tớ." Đem túi giấy đang cầm trong tay đưa cho Lâm Hi Lôi, Ngải Tiểu Tiểu xoay người lại, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét để chạy vào hẻm nhỏ. Nhã Kỳ và Lâm Hi Lôi nhìn nhau một cái, sau đó cũng đi vào trong hẻm nhỏ

Bầu trời ngã bóng hoàng hôn, trong hẻm nhỏ hiu hắc ánh sáng mong manh

"Em gái nhỏ, dáng dấp em rất xinh đẹp, để cho anh hôn một cái nhé."

"Đừng. . . . . . Các người tránh ra. . . . . ."

Ngải Tiểu Tiểu nhìn thấy, một cô gái nhỏ đang bị ba người đàn ông xấu bao vây, lập tức lên cơn giận dữ, gầm lên một tiếng "Dừng tay!". Cô xem thường nhất là những người đàn ông nghĩ mình là phái mạnh rồi ức hϊếp các cô gái yếu đuổi hơn!

"Ơ, là ai đó? Lại có thêm vài em gái nhỏ đến kia, so với cô gái này còn xinh đẹp hơn nhiều." Người đàn ông cầm đầu xoay người lại, bước tới trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, còn cười da^ʍ đảng đưa tay ra đi sờ soạng mặt của Ngải Tiểu Tiểu, "Cho anh sờ. . . . . ."

"Đem móng vuốt của ông ra chỗ khác!" Mắt Ngải Tiểu Tiểu rét căm, lạnh lùng nói.

Người đàn ông kia bị khí thế cường đại của cô làm cho hơi hoảng sợ, do dự trong giây lát, nhưng rất nhanh, gả ta lại khôi phục nguyên hình, không phải chỉ là một cô gái nhỏ thôi sao, cô cũng chẳng có bản lĩnh gì cả?

Mắt nhìn thấy bàn tay đang muốn quấy rối da thịt mình, Ngải Tiểu Tiểu cũng không nói nhảm, nắm tay lại, dùng sức đem tay người đàn ông kia bẻ ra sau, gã đàn ông tựa như con heo bị thiến kêu lên một tiếng, lập tức bị cô lưu loát dâng tặng gã thêm một cước, trực tiếp đạp cho gã ta hôn mê bất tỉnh

"A, đại ca. . . . . ." Hai người đàn ông khác nhìn thấy cảnh đó lập tức bước tới trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, móc trong túi ra hai cây dao sáng loáng.

Ngải Tiểu Tiểu chỉ mỉm cười, xem bọn họ vọt tới, lúc này mới nhanh chóng tung ra những cú đá liên hoàn, hai người đàn ông kia lập tức ngã nhào xuống đất, hai cây dao cũng văng ra một góc xa.

"Tốt! Tiểu Tiểu thật tuyệt vời, quả thực là thần tượng của tớ!" Lâm Hi Lôi hưng phấn vỗ tay.

Nhã Kỳ đẹp trai nhướng mí mắt."Ra tay đủ lưu loát."

Lữ Thiên Minh qua óng nhòm cũng được trực tiếp xem màn hành động vừa rồi, lưu manh huýt sáo, "Không ngờ cô gái kia lại giỏi võ nghệ như thế, Ngải Tiểu Tiểu, hay, phản ứng đủ nhạy cảm, ra tay ngoan độc!"

"Câu mượn ở đâu nhóm người kia vậy." Tư thế ưu nhã như cô gái ngồi cắt cải thảo, một dáng quật cường hơn vài phần. Kỳ Tuấn nhíu mày đứng lên, đừng nói cho anh, mấy người đó đều là lính đặc chủng của anh đào tạo nha!

"Tớ nhờ anh em trong quân đội, cũng có chút tài năng." Lữ Thiên Minh vội vàng giải thích, "Tớ sợ mấy anh em trong bang, chân tay vụng về, dùng lực quá nhiều, sẽ khiến họ bị thương, dù sao cũng là con gái cả mà. . . . . ."

"Lữ Thiên Minh, làm sao tớ lại chưa biết cậu là người thương qua tiếc ngọc nhỉ?"

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm, giọng nói càng nhẹ nhàng là điềm báo bão tố càng lớn. Lữ Thiên Minh vội vàng cười theo, "Ha ha, đâu có, làm sao tớ lại nhân từ như thế, tớ cũng không ngờ mấy tay bộ đội này lại làm ra món ăn nhẹ thế? Lại nói, khi nhìn ở một góc độ khác, điều này cho ta nhận thấy thực lực mạnh mẽ của nhóm lính đặc chủng do chúng ta đào tạo kia mà."

Kỳ Tuấn không lên tiếng, chỉ đưa đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn về phía Lữ Thiên Minh.

Nhiệt độ bên trong xe lập tức hạ xuống, Lữ Thiên Minh cảm giác như mình đang sống trong vịnh Bắc Cực.

‘tít, tít’. . . . . . Một chuông điện thoại đột nhiên vang lên, giải cứu cậu, cậu lập tức ấn nút nghe.

Ba mươi giây sau, trên mặt Lữ Thiên Minh đã lộ ra nụ cười, "Dạ, tin tức tốt, phát hiện hành tung ‘Phúc Xà’, trưa nay hắn ta cùng với một đám thuộc hạ lẻn vào cảnh nội, theo người mật báo nói, có lẽ hắn sẽ tham gia một buổi tiệc. . . . . ."

‘Phúc Xà’ là người đứng đầu tổ chức khủng bố TM, là đối thủ lớn của bọn anh, vô cùng gian xảo, hành tung như quỷ. Chỉ cần có tin tức của hắn ta, chuyện lớn đều phải dẹp sang bên.

"Địa điểm, thời gian." Lời ít mà ý nhiều, cũng không lãng phí thêm nữa, một giây đối với Kỳ Tuấn mà nói cũng giúp anh làm được vô số việc.

"Địa điểm khu mua sắm cao cấp mới của hai công tử Sử Thị Trường hiện đang là tổng giám đốc của công ti Trường Sinh, thời gian là tám giờ tối, chúng ta còn thời gian nửa tiếng để chuẩn bị."

"Nghĩ cách có được thư mời." Đây không phải là lần đầu tiên đấu với ‘Phúc Xà’, biết rõ tính cách đa nghi và cẩn thận của hắn ta, làm sao hắn ta lại dám công khai xuất hiện trong tiệc mừng của giám đốc tập đoàn Trường Sinh? Chỉ là, mật báo chính xác sao, bọn họ lại không thể dễ dàng bỏ bất cứ tin tức nào, cho nên biện pháp ổn thỏa chính là xâm nhập vào party, tìm hiểu rõ tình huống.

"Vâng" Lữ Thiên Minh nhanh chóng mở Laptop ra, một phút đồng hồ sau, cậu nhìn chằm chằm vào máy tính, "Báo, xem ra anh phải tìm một người đi cùng, bởi vì đây là một party đôi."

Kỳ Tuấn vừa nghe nói khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa xe, trong hẻm nhỏ, Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hi Lôi vẫn đang an ủi cô gái kia. Cơ hồ không do dự, anh lên tiếng, nói vào loa, "Ngải Tiểu Tiểu, bây giờ nghe chỉ thị, chạy về phía trước một trăm mét, tìm được một chiếc Land Rover rồi lên xe, tôi cho cô hai mươi giây."

Choáng nha, hai mươi giây, làm cái gì! ?

Ngải Tiểu Tiểu nghe được câu lệnh trong máy bộ đàm, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức phi thân lao ra khỏi hẻm nhỏ, sau đó thấy một chiếc Land Rover đang dừng ở phố đối diện.

Cái này là cố tình nha, trên đường phố, rất nhiều xe cộ, qua lại không dứt quãng.

Thời gian một giây cũng qua một giây, Ngải Tiểu Tiểu không để ý nhiều như vậy, đứng dậy xông vào trong.

Nhìn thân thể nhỏ thoát trận vây một cách khéo léo và linh hoạt, khi Ngải Tiểu Tiểu đã đến gần chiếc xe Land Rover. Kỳ Tuấn đưa một ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng cũng đầy vẻ tán thưởng dành cho cô.

"Hai mươi mốt giây."

Khi Ngải Tiểu Tiểu thở hồng hộc kéo cửa xe Land Rover, nhào vào trong xe, liền nghe được một câu nói không tính là dễ nghe, còn có mười phần vô tình trong đó.

Làm sao lại thế, cô cảm giác chỉ chừng hai mươi giây thôi mà! Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy, con ngươi tĩnh mịch như một cái hố sâu không đáy, nhưng mà vẫn để cho cô thấy được trong đó chứa một tia hả hê. Thì ra là anh – người đội trưởng biếи ŧɦái tên Kỳ Tuấn! Hừ, nhất định là anh cố chỉnh cô

"Tôi không tin!" Cô ngồi dựng đứng lên, kéo tay Kỳ Tuấn qua, đẩy ống tay áo lên, "Cho tôi xem thời gian ghi chép." Cô biết đặc tính lạ nhất của người lính đặc chủng đó là luôn mang theo đồng hồ đeo tay, có thể tính giờ, có thể lưu giữ phút.

"Không muốn thua, không dậy nổi!" Kỳ Tuấn rút cánh tay của mình về, Ngải Tiểu Tiểu không có phòng bị, bị anh dùng lực đẩy ra, cả người liền nằm úp trên người Kỳ Tuấn, đúng là một người đàn ông vô lương tâm, không biết giúp cô gì cả, Ngải Tiểu Tiểu thiếu chút nữa té xuống xe, không thể làm gì khác hơn là liều mạng ôm lấy bắp đùi người khác, sau đó, vừa đúng lúc khuôn mặt nhỏ trở nên nhảy cảm khi đυ.ng vào vật giữa đùi của anh.

Trong nháy mắt, không khí bên trong xe trở nên yên tĩnh, Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt một cái, lại nháy mắt một cái, rốt cuộc ý thức được thực tế. Vụt một cái đứng lên, quên đây là đang bên trong xe. Liền phanh một tiếng, đầu hung hăng đυ.ng vào mui xe.

Âm thanh rất lớn, Lữ Thiên Minh hết sức chuyên chú lục soát máy tính, cậu không nhịn được lên tiếng, "Đau lắm hả?"

"Không đau!"

Thật ra thì… rất đau! Nhưng Ngải Tiểu Tiểu cắn răng không để cho mình rêи ɾỉ ra tiếng, cô mới không cần làm trò cười cho cái người đàn ông biếи ŧɦái kia.

"Ngồi xuống!" Khóe môi Kỳ Tuấn nâng lên một nụ cười, Ngải Tiểu Tiểu muốn bỏ rơi những đau đớn, cô chỉ biết quét mắt nhìn ra cửa xe.
« Chương TrướcChương Tiếp »