🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Dạ, huấn luyện viên, chúng ta đây là đi đâu?" Ngải Tiểu Tiểu lắp bắp hỏi.
Kỳ Tuấn quay đầu lại ném cho cô một ánh mắt biểu hiện ý nghĩa: đã đói mà còn ngu nữa, sau đó mới chậm rãi mở miệng, "Phòng ăn."
Ngải Tiểu Tiểu lập tức giãy giụa, "Thả tôi xuống!"
Kỳ Tuấn vừa quay đầu lại lạnh lùng cảnh cáo cô, "Ngải Tiểu Tiểu, em nên cẩn thận một chút, chọc tới tôi, hậu quả rất nghiêm trọng."
"Tôi chỉ biết, hiện tại nếu nghe lệnh anh, không xuống, hậu quả mới rất nghiêm trọng!" Ngải Tiểu Tiểu tiếp tục uốn éo người, dùng hơi sức yếu ớt mà nói.
Tiểu nha đầu này thật sự là không nghe lời! Kỳ Tuấn nhíu nâng lông mày thành ngọn núi, cúi người đặt cô xuống dưới đất, sau đó choàng tay qua ôm lấy hông của cô, một tay giữ chặt ót cô
"Đây chính là hậu quả của việc cô chọc giận tôi. . . . . ." Dứt lời, môi mạnh mẽ của anh đặt lên môi Ngải Tiểu Tiểu, dẫn thế tiến công mà cùng nhau trằn trọc chiếm đoạt không tha cho cơ hội kháng cự.
"Ưmh ưmh. . . . . . Buông ra. . . . . ." Nơi này cách phòng ăn không xa, rất dễ dàng có người đi ngang qua.
"Ngoan ngoãn nghe lời, hả?" Kỳ Tuấn tạm thời thả cô ra, trán đối trán, nói lời uy hϊếp.
Ngải Tiểu Tiểu rất muốn lắc đầu, tại sao cô phải nghe lời của anh. Nhưng thấy ánh mắt rét lạnh của anh, môi lại vừa bị hôn, Ngải Tiểu Tiểu không khách khí mà gật đầu một cái. Địch mạnh ta yếu, cô chỉ có thể lựa chọn chiến lược gật đầu nghe theo.
Kỳ Tuấn mãn nguyện khi thấy cô gật đầu một cái, lần này cũng không trưng cầu ý kiến của cô, trực tiếp bồng cô lên.
Ưmh, không mặt mũi để gặp người khác, Ngải Tiểu Tiểu định vùi đầu vào trong ngực của anh.
"Báo cáo huấn luyện viên, cả người tôi vừa thối vừa đau nên không thể tiến vào phòng ăn, sẽ ảnh hưởng các đội viên khác." Cô vô lực nói nhỏ cuối cùng cũng không giãy giụa.
"Yên tâm, tôi sẽ không để cho cô vào phòng ăn!"
"Hả." Nói sớm đi, Ngải Tiểu Tiểu thoáng yên tâm.
Nhưng ——
Cuối cùng, Ngải Tiểu Tiểu không có tiến vào phòng ăn. Chỉ là lại bị một tên con trai trực tiếp ôm đến cửa phòng ăn trình diện, sau đó thả cô đứng ở cửa. Ở vị trí này, mỗi góc của phòng ăn đều có thể nhìn thấy được. . . . . .
Ngải Tiểu Tiểu nhận thấy có vô số ánh mắt sâu xa đang quét qua cô, lúng túng lui về phía sau, co rút thân thể lại, phía sau là một bức tường lạnh lẽo. Chỉ là, che giấu như thế có phải giống như cô đang chột dạ hay không?. Cô nhíu mày, lại đứng ngay thẳng, mặt nhìn thẳng ra ngoài, đưa lưng về phía phòng ăn, nhưng như có gai ở sau lưng, cảm giác không dễ chịu. Cô lại muốn thừa cơ hội này mà lập tức trở về ký túc xa, mới vừa đi hai bước, liền nhớ đến việc Kỳ Tuấn đã thay cô đi lấy cơm, thế mà cô lại bỏ đi, có thể không ăn cơm cả đời không. Cô đã sáu ngày không ăn gì rồi. Đừng!
Vì vậy, Ngải Tiểu Tiểu chỉ có thể đứng ở trước cửa nhà ăn, cô sắp điên mất rồi. Thật may là trước lúc cô phát điên, Kỳ Tuấn đã xách túi đồ ăn đi ra. Anh đưa một túi đồ ăn vào trong tay Ngải Tiểu Tiểu, sau đó ôm lấy cô rời đi.
Nhìn anh bá đạo và phách lối như thế, Ngải Tiểu Tiểu chỉ có thể nhận lệnh. Nhiều người trừng mắt nhìn như thế, anh lại không chút