- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng
- Chương 8: Không quen
Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng
Chương 8: Không quen
Chiến Dận rất để ý đến vóc dáng của mình, anh không muốn mình mập lên chỉ vì ăn uống.
Nó quá khó để giảm cân.
Hải Đồng cười: “Anh Chiến có dáng người rất đẹp.”
“Vậy, tôi về phòng ngủ trước nhé?”
Chiến Dận ừ một tiếng.
“Chúc ngủ ngon.”
Hải Đồng nói chúc ngủ ngon với anh ấy, rồi xoay người rời đi.
“Chờ một chút, Hải, Hải Đồng.”
Chiến Dận gọi cô lại.
Hải Đồng dừng lại, quay đầu lại và hỏi anh ấy: “Còn gì nữa không?”
Chiến Dận nhìn cô, nói: “Sau này, đừng mặc đồ ngủ đi ra ngoài.”
Cô không mặc nội y dưới bộ đồ ngủ đó, ánh mắt của anh quá sắc bén, thứ nên nhìn và thứ không nên nhìn, anh đều đã thấy hết.
Bọn họ là vợ chồng, anh muốn nhìn thì nhìn, nhưng lỡ như bị người khác nhìn thấy thì sao?
Anh cũng không muốn cơ thể vợ mình bị người đàn ông khác nhìn thấu.
Hải Đồng đỏ mặt, vội vàng chạy về phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Chiến Dận: “.....”
Anh cũng không cảm thấy xấu hổ, cô ngược lại ngại ngùng.
Chiến Dận ngồi một lát, rồi trở về phòng ngủ chính của mình, căn nhà này được mua tạm thời, trang trí rất đẹp, chỉ cần xách vali vào ở là được.
Tuy nhiên, do vội vàng nên căn phòng của anh không được dọn dẹp.
Điều khiến anh có chút hài lòng chính là Hải Đồng rất thức thời, không mặt mày dạn muốn ngủ chung một phòng với anh.
Càng không yêu cầu anh phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Nửa đêm sau, hai vợ chồng đều bình an vô sự.
Ngày hôm sau, Hải Đồng thức dậy lúc 6 giờ sáng như thường lệ.
Trước đây, sau khi cô thức dậy phải chuẩn bị bữa sáng, sau đó dọn dẹp nhà cửa, nếu đủ thời gian, cô còn có thể giúp chị gái phơi quần áo.
Có thể nói, cô ở nhà chị gái đã mấy năm và cô sẵn sàng làm công việc của bảo mẫu, chỉ vì cô không muốn làm chị gái quá mệt mỏi, nhưng ở trong mắt anh rể thì đó lại là chuyện cô nên làm, vì thế nên anh ấy cũng xem cô như bảo mẫu mà sai bảo.
Hôm nay khi tỉnh dậy, cô nhìn căn phòng mà bản thân cảm thấy kỳ lạ sau khi ngủ cả một đêm, ký ức về trong đầu lại ùa về, Hải Đồng lẩm bẩm: “Ngủ đến hồ đồ luôn rồi, mình còn tưởng mình còn đang ở nhà chị gái, đây là nhà riêng của mình mà, mình có thể ngủ thêm một chút.”
Cô quay trở lại giường và tiếp tục ngủ.
Đáng tiếc, thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi của cô rất đều đặn, cho dù cô muốn ngủ lại, cũng không ngủ được.
Giờ cô lại đói bụng, nên cô dứt khoát dậy.
Sau khi thay quần áo và tắm rửa sạch sẽ, cô đi ra khỏi phòng mình và nhìn thoáng qua phòng của Chiến Dận, cửa phòng vẫn đóng chặt như trước, chắc anh ấy vẫn chưa dậy.
Cũng đúng, tối qua anh ấy về muộn như vậy, làm sao mà dậy vào giờ này được.
Cô đi vào nhà bếp, nhìn nhà bếp trống rỗng, Hải Đồng trầm mặc trong giây lát, rồi xoay người đi ra.
Cô đã đặt rất nhiều đồ dùng trong nhà bếp vào hôm qua, nhưng giờ cô vẫn chưa nhận được hàng.
Sớm biết vậy cô đã không đặt hàng qua mạng, trực tiếp đến siêu thị lớn mua sẽ nhanh hơn.
Khi cô chuyển đến đây vào hôm qua, cô nhớ có một cửa hàng ăn sáng gần tiểu khu.
Hải Đồng quyết định ra ngoài và mua hai phần bữa sáng mang về.
Không biết Chiến Dận thích ăn cái gì nhỉ?
Lại không tiện đánh thức hắn hỏi một chút, Hải Đồng đành phải mua thêm một ít.
Cô mua cơm cuộn, sủi cảo, bánh bao, sữa đậu nành, còn có cháo trứng ninh với thịt nạc, đây là những bữa sáng mà người dân Quản Thành thường ăn.
Chiến Dận ngủ muộn, nhưng cũng không dậy trễ, sau khi Hải Đồng ra ngoài mua bữa sáng, anh cũng mới dậy.
Không quen với việc có vợ, nên trong lúc nhất thời anh lại quên mất sự tồn tại của Hải Đồng. Anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra, vốn dĩ anh định rót một ly nước để uống, nhưng đúng lúc này Hải Đồng lại mở cửa bước vào, hai vợ chồng chạm mặt nhau.
Khoảnh khắc tiếp theo, Chiến Dận lấy hai tay che ngực, xoay người rồi chạy vào phòng, cực kỳ giống Hải Đồng đêm qua.
Hải Đồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha ha.
Cô thầm mắng trong lòng: thân trên của đàn ông có gì mà đẹp? Đơn giản chỉ là để xem anh ấy có bao nhiêu cơ bụng thôi, anh ấy vậy mà lại dùng cả hai tay để bảo vệ ngực của mình, ha ha, cười chết cô!
Một lúc sau, khi Chiến Dận lần thứ hai xuất hiện trước mặt Hải Đồng, anh đã mặc một bộ đồ da, sắc mặt của anh rất xấu, nhưng lại không thể nói gì về Hải Đồng.
Ai bảo anh ta lại quên mất trong nhà mình có thêm một người phụ nữ xa lạ chứ, mà người phụ nữ xa lạ này vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh ta nữa.
Bình thường anh ở trong biệt thự của mình, buổi sáng khi thức dậy, cả tầng hai chỉ có một mình anh, chỉ cần anh không xuống lầu, người giúp việc trong nhà đều không dám lên lầu, nên anh liền làm càn một chút, lâu lâu lại không mặc quần áo mà đã từ trong phòng đi ra.
Hôm nay cũng như vậy, nhưng anh lại bị người phụ nữ tâm cơ kia nhìn thấy thân trên của mình.
“Anh Chiến, tôi đã mua bữa sáng về, anh lại đây ăn sáng đi.”
Sau khi Hải Đồng cười đến đau bụng, cô ngược lại cũng không quên chuyện ăn uống, cô đem mấy món ăn sáng mà cô mua về đặt trên bàn ăn, gọi người đàn ông trông như bị rớt mấy cân thịt tới ăn sáng.
Chiến Dận trầm mặc một lát, nhưng vẫn đi tới, anh nhìn thoáng qua bữa sáng mà cô mua về, lạnh lùng hỏi một câu: “Cô không biết tự nấu ăn à?”
“Ừm biết, món ăn tôi nấu còn rất ngon.”
“Đồ ăn sáng mua từ bên ngoài về, đặc biệt là quán ăn sáng đơn giản ven đường, không đảm bảo vệ sinh cho lắm, sau này cô ăn ít thôi, cô có thể tự nấu ăn ở nhà, vừa hợp vệ sinh lại an toàn.”
Thân là đương gia Chiến gia, Chiến đại thiếu gia chưa từng ăn qua loại bữa sáng bình thường mà người Quản Thành thường ăn.
“Anh đã nhìn thấy căn bếp của nhà anh chưa? Nó còn sạch hơn cả khuôn mặt của anh nữa đó. Ở đó chẳng có gì cả. Cho dù tôi có là đầu bếp của khách sạn năm sao, thì tôi cũng không thể nấu được gì nếu trong bếp không có dụng cụ và nguyên liệu để nấu ăn, dù có làm cách nào đi nữa thì tôi cũng không nấu nổi một bàn tiệc cho anh được.”
Chiến Dận nhất thời á khẩu không nói nên lời.
“Anh có muốn ăn không?”
Hải Đồng hỏi anh ta.
Anh cũng đói bụng, Chiến Dận ngồi vào bàn ăn, không thể để vợ nhìn ra sơ hở của mình, anh thản nhiên nói: “Cô mua về hết rồi, tôi không ăn thì phí lắm, ăn một hai lần chắc cũng không sao, dù sao cũng không chết được.”
Đây là anh tìm cho mình một bậc thang để mình xuống một bước.
Hải Đồng chia cho anh một nửa đồ ăn sáng.
Sau đó cô ngồi xuống, vừa ăn một nửa bữa sáng vừa nói với anh: “Hôm qua, khi tôi mới chuyển đến đây đã thấy tình cảnh này nên đã đặt mua rất nhiều đồ dùng nhà bếp trên mạng, chờ mọi thứ được giao đến, sau này tôi sẽ mua rau về nấu cơm. Tôi sẽ không để anh ăn quán ven đường nữa đâu.”
Anh ấy làm việc trong một công ty lớn, ở trong công ty anh cũng có một chút địa vị nhỏ, anh ấy cũng thuộc tầng lớp tri thức trong văn phòng, nên cô phải chú ý một chút.
Bình thường cô cũng có thói quen tự mình nấu ăn và chỉ gọi đồ ăn mang đi khi ở trong cửa hàng, anh ấy đặc biệt hơn nên cô cũng sẵn sàng nghe theo anh.
“Trong nhà chúng ta thiếu rất nhiều thứ, tôi có thể dựa theo kế hoạch của mình mà mua được không?”
Chiến Dận ngẩng đầu vợ mình ở đối diện một cái, rồi tiếp tục ăn bữa sáng của mình, những đồ ăn sáng này rất bình thường, nhưng mùi vị cũng không tệ.
“Nếu chúng ta đã đi đăng ký kết hôn, thì chúng ta chính là vợ chồng, đây là nhà của cô, cô muốn trang trí thế nào thì liền trang trí thế ấy, chỉ cần cô không đυ.ng vào phòng của tôi là được.”
Ở những nơi khác, cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn.
“Được.”
Nhận được sự cho phép của anh ấy, Hải Đồng quyết định sẽ làm theo ý của cô ấy.
Cô sẽ trồng một số loại hoa trên ban công, rồi mua ghế xích đu về đặt nó ở đó, trong thời gian rảnh rỗi thì cô sẽ ngồi trên đó đọc sách và ngắm hoa.
“Đúng rồi, hôm qua bà nội bảo chúng ta cuối tuần đến nhà anh ăn cơm, gặp người lớn.”
Chiến Dận thản nhiên nói: “Cuối tuần rồi nói sau đi, tôi phải xem mình có thời gian hay không, nếu tôi không có thời gian, tôi sẽ bảo bà nội dẫn theo ba mẹ tôi tới đây, hai người có thể gặp mặt, ăn một bữa cơm là được.”
Hải Đồng không có ý kiến gì.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng
- Chương 8: Không quen