Chương 19.2: Bất ngờ

Lúc này một đoàn xe sang chậm rãi mà đến, trong đó có một chiếc Rolls-Royce, chính là xe chuyên dụng của Chiến Dận, hàng xe sang dừng ở ven đường, Chiến Dận ấn cửa sổ xe, sau khi nhìn thấy người đàn ông có vết sẹo, cất cao giọng kêu lên: “Đông Minh, anh ở đây làm gì?”

“Xuống xe mua chút đồ, không ngờ lại bị người ta cào phải xe của tôi.”

“Không bắt được người cạo xe của anh sao?”

Chiến Dận theo bản năng nói: “Có cần tôi giúp anh tìm người đã cạo xe anh không?”

“Không cần, tôi có số điện thoại của cô ta rồi, chờ xe của tôi sửa xong, tôi sẽ tìm cô ta đòi bồi thường, ở Quản Thành, cô ta cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Lục Đông Minh này.”

Lục Đông Minh trở lại xe, rất nhanh liền lái xe, nói với Chiến Dận: “Đi thôi.”

Chiến Dận nghe anh ta nói như vậy, không nhiều lời nữa, liền ấn cửa sổ xe lên, rất nhanh, mấy chiếc xe sang đã nghênh ngang rời đi.

Một ngày lại trôi qua nhanh chóng.

Trong nháy mắt trời đã tối.

Chờ học sinh đi buổi tối tự học, Hải Đồng vốn định vào căn bếp nhỏ chuẩn bị bữa tối của cô và Hiểu Quân, lại nhận được điện thoại của chị gái.

“Đồng Đồng, chị đã suy nghĩ cả ngày, thật sự chị không còn cách nào nữa, nên chị phải đành phải nói chuyện này với em.”

“Chuyện gì vậy chị?”

“Buổi sáng lúc chị đi dạo phố, lúc đẩy Dương Dương chị đã không cẩn thận làm trầy một chiếc Maybach, loại xe sang này tùy tiện đem đi sửa một chút cũng phải tốn một khoản tiền. Chị đã kiểm tra, tất cả tiền riêng của chị chắc cũng không đủ để bồi thường, chị đã nói với anh rể em, nhưng lại bị anh rể em mắng một trận đã đành, anh ấy còn nói là do chị gây họa, anh ấy sẽ không giúp chị thu dọn tàn cục.”

Nghe vậy, Hải Đồng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Chị ơi, chị bình tĩnh trước đã, chiếc xe kia phải sửa hết bao nhiêu tiền?”

“Bây giờ còn chưa biết, chủ xe yêu cầu chị đưa số điện thoại, nói chờ sửa xong xe, lại yêu cầu chị bồi thường.”

“Chị, chị và Dương Dương không sao là tốt rồi, mặc kệ sửa xe mất bao nhiêu tiền, chúng em đều sẽ giúp chị bồi thường, em sẽ cho chị mượn, chị đừng lo lắng nha.”

Thanh âm Hải Linh nghẹn ngào: “Đồng Đồng, là chị quá vô dụng, chị vậy mà lại gây ra tai họa đến mức này.”

“Chị, chị cũng không phải cố ý, đừng khổ sở, tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần chị không sao là tốt rồi.”

Sau khi an ủi chị gái, Hải Đồng nói với bạn thân: “Hiểu Quân, mình phải về nhà một chuyến.”

“Được.”

Thẩm Hiểu Quân biết Hải Linh xảy ra chuyện, thúc giục bạn tốt về nhà trước.

Hải Đồng vội vã đến nhà chị gái, an ủi chị gái một đêm, đêm khuya mới về nhà.

Mở cửa vào nhà liền nghe được giọng nói lạnh lùng của Chiến Dận kia hỏi: “Sao lại về trễ như vậy?”

Hải Đồng vừa đóng cửa phòng, vừa trả lời: “Chị tôi xảy ra chuyện.”

Biểu tình lạnh lùng của Chiến Dận hơi dịu đi một chút, thản nhiên hỏi: “Chị cô đã xảy ra chuyện gì?”

“Buổi sáng khi chị ấy đi dạo phố, đẩy Dương Dương nhưng lại không cẩn thận nên đυ.ng phải một chiếc xe sang đang dừng ở bên đường, làm trầy thân xe, tiền sửa xe chắc cũng không ít, mấy năm nay chị tôi không có việc làm nên cũng không có thu nhập, chị ấy lo lắng mình sẽ không bồi thường nổi tiền sửa xe của đối phương.”

Nghe vậy, con ngươi đen láy của Chiến Dận lóe lên, không phải là chị dì của anh đυ.ng phải xe của Lục Đông Minh đó chứ?

“Chị ấy đâm vào chiếc xe nào? Chi phí sửa chữa xe có cao không?”

Chiến Dận không nhanh không chậm hỏi.

“Chị tôi nói là chiếc xe Maybach, bị cạo qua thân xe, hẳn là phải bồi thường không ít tiền.”

Trong lòng cô cũng không có nắm chắc, không biết cạo một cái vào chiếc Maybach như vậy, muốn cạo đi bao nhiêu tiền.