“Mua chút bữa sáng không tốn bao nhiêu tiền, chị, trong lòng em tự biết rõ mà.”
Thu nhập của Hải Đồng không thấp, cô sẽ giúp đỡ chị gái một chút, nhưng sẽ không đem tất cả thu nhập của mình vào đó, cô còn muốn mua nhà nữa.
“Dương Dương đã ăn chưa chị?”
Hải Đồng vừa hỏi vừa lấy tay sờ sờ trán Chu Dương, nhiệt độ cơ thể bình thường.
“Thằng bé uống sữa bột rồi, chị còn nấu cháo xương, chờ cháo nhừ rồi, cho thằng bé ăn một chút, thằng bé sẽ không đói được đâu.”
Hải Linh chăm sóc con trai rất chu đáo.
“Chị, Chiến Dận qua hai ngày nữa là có thể trở về, thứ bảy này ba mẹ anh ấy tới đây, vào ngày đó chị và anh rể em cũng đi hoa viên Danh Uyển một chuyến đi, để gặp mặt ba mẹ anh ấy, chị nhớ nói với anh rể một tiếng.”
Nghe vậy, Hải Linh vui mừng nói: “Em rể đi công tác sắp về à?”
“Anh ấy nói tối thứ sáu có thể về nhà.”
“Được, chị sẽ nói với anh rể em một tiếng.”
Em gái đột nhiên lập gia đình, trong lòng Hải Linh cũng biết chuyện gì đang xảy ra, em gái còn muốn nói dối, nhưng cô cũng không vạch trần em gái, nội tâm cô rất lo lắng em gái gả nhầm người.
Ngoài đời em rể trông như thế nào, cô cũng chưa từng gặp.
Đối với chuyện em gái sẽ gặp ba mẹ chồng, cô rất coi trọng.
Ở nhà chị gái một lúc, Hải Đồng đi làm.
Hải Linh sau khi em gái đi và sau khi cho con trai ăn cháo xong, liền dẫn con trai ra ngoài, một là đi tản bộ, hai là đi dạo phố, cô muốn mua cho mình hai bộ quần áo mới, chờ ngày em gái gặp ba mẹ chồng, cô sẽ mặc nó.
Bình thường cô ở nhà nuôi con, ăn mặc rất tùy tiện, đều là hàng rong trong chợ.
Nghĩ tới lúc trước cô còn chưa lấy chồng, mọi phương diện cô đều rất chú ý, quần áo mặc mặc tuy không phải là thương hiệu lớn gì, nhưng cũng đắt gấp mấy lần so với hàng rong. Bây giờ cô đã lấy chồng, sinh con, không có việc làm nên cắt đứt nguồn thu nhập, tiền tiết kiệm trước kia lại đập vào để trang trí nhà cửa.
Bây giờ, cô muốn chi tiêu đều phải tính toán chi li, về cơ bản là chi tiêu cho gia đình, hiếm khi chi tiêu cho chính mình.
Để tạo ấn tượng tốt với gia đình chồng của em gái, Hải Linh đã mua hai bộ quần áo cao cấp và mua giúp chồng một bộ đồ mới và cà vạt mới.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng quần áo, cô đã nhận được một cuộc gọi đến từ chồng.
“Alô, ông xã.”
Hải Linh ôm con trai đẩy xe đẩy của trẻ em, vừa đi vừa nghe điện thoại.
“Em đã mua cái gì hả? Chi phí sinh hoạt trong một tháng là hơn một ngàn tệ, giờ chi phí sinh hoạt của tháng này đã được chi tiêu hơn một nửa. Anh nói cho em biết, ha, phí sinh hoạt cũng là chế độ AA, hôm nay em chi tiêu hơn một ngàn dù đó là tiền của em, thì về sau cũng sẽ không đủ mà dùng, tự em mình nghĩ biện pháp đi.”
Chồng của Hải Linh, là Chu Hồng Lâm, cũng giống như Chiến Dận, cố ý mở một thẻ ngân hàng cho vợ sử dụng, mỗi tháng anh ta sẽ gửi một khoản tiền vào bên trong, trở thành sinh hoạt phí, nhưng mà thẻ ngân hàng ràng buộc số điện thoại di động của anh ta, nên mỗi khi Hải Linh chi một khoản tiền, anh ta đều sẽ nhận được tin nhắn.
Tiền ăn một ngày của một gia đình ba người được khống chế trong vòng một trăm nhân dân tệ, nên Chu Hồng Lâm mỗi tháng chuyển vào thẻ ngân hàng gia đình là ba ngàn nhân dân tệ. Nếu Hải Linh tiết kiệm được một chút chi tiêu, thì còn lại mấy trăm đồng tiền tiêu vặt. Nếu đứa nhỏ bị bệnh phải đi khám bác sĩ, vậy ba ngàn nhân dân tệ còn chưa đủ sài tới cuối tháng.
Khi cô đi ra ngoài, cô quên mang theo thẻ ngân hàng của riêng mình, nên cô chỉ có thể quẹt thẻ của gia đình, nhưng cô không nghĩ tới mình vừa ra khỏi cửa hàng quần áo đã bị chồng gọi điện chất vấn.