- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng
- Chương 17.1: Gặp mặt ba mẹ
Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng
Chương 17.1: Gặp mặt ba mẹ
Chiến Dận vẫn nhìn cô lựa chọn, nhìn cô cùng chủ tiệm hoa mặc cả, một chậu hoa năm mươi tệ, cũng có thể bị ép giá xuống một nửa, còn có bản lĩnh làm cho bà chủ cảm thấy nếu không bán cho cô thì sẽ không bán được hàng, Chiến Dận nhìn đến cực kỳ mới mẻ.
Cả nhà anh ta mua đồ chưa bao giờ nhìn giá cả, cũng không mặc cả.
Không nghĩ tới vợ anh là người biết ép giá, nhìn chủ tiệm hoa giống như bị cắt một miếng thịt lớn đau đớn, Chiến Dận đều muốn cười.
Sau khi trả tiền, Hải Đồng bắt đầu đem chậu hoa mình mua về, từng chậu từng chậu chuyển lên xe của Chiến Dận.
Ngay từ đầu Chiến Dận còn đứng bên cạnh nhìn, sau đó anh cảm thấy để cho một cô gái bưng chậu hoa, còn anh đứng bên cạnh xe thì có vẻ quá chói mắt, nên anh liền giúp Hải Đồng bưng hoa lên xe, dọn xong tất cả hoa, đem xe của anh ta nhồi nhét đầy đủ.
May mắn thay, chủ cửa hàng hoa đã cho họ một số tờ giấy trải trên ghế của họ, nên họ không làm bẩn chỗ ngồi của mình.
“Còn cần mua gì nữa không?”
Chiến Dận vừa lên xe vừa hỏi vợ.
“Xe đã nhồi nhét đầy rồi, không bỏ được thứ gì khác, trước tiên không cần mua nữa, muốn mua sắm để trang trí nhà cửa, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu tôi rảnh rỗi sẽ lại từ từ mua, từ từ bố trí.”
Hải Đồng thắt dây an toàn, lại lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, nói với anh: “Chúng ta về trước, lát nữa tôi phải đến nhà chị gái tôi một chuyến.”
Chiến Dận lặng lẽ lái xe.
“Anh Chiến.”
“Nói đi.”
“Cuối tuần, bà nội và ba mẹ anh tới đây, tôi có thể nói với chị tôi một tiếng được không, để cho chị tôi và anh rể tôi cũng tới nhà mình ăn một bữa cơm được không? Ba mẹ tôi chính là chị tôi và anh rể, chúng ta đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn rồi, tôi không quan tâm chúng ta có tình cảm hay không, nếu đã gặp mặt ba mẹ thì anh cũng phải để cho ba mẹ hai bên gặp mặt.”
Miễn cho trên đường gặp phải cũng không nhận ra nhau.
Hải Đồng ở nông thôn còn có ông bà nội thúc bá, có điều bọn họ đều chê hai chị em cô là con gái, sau khi ba mẹ đều bị tai nạn giao thông qua đời, bọn họ không có ai chịu nhận hai chị em cô, ngược lại bọn họ còn lấy đi một phần tiền bồi thường mà ba mẹ cô dùng mạng để đổi lấy.
Căn nhà ba mẹ để lại, cũng bị ông bà nội ở quê chiếm đoạt, trên cơ bản cô sẽ không trở về đó, cũng không muốn coi bọn họ là người thân của mình.
Bọn họ ghét bỏ hai chị em cô là con gái, khi ba mẹ các cô đều mất, bọn họ không chịu thu nhận các cô, lúc chị cô lập gia đình, bọn họ còn không biết xấu hổ đến đòi 300.000 tệ tiền sính lễ, nhưng bị hai chị em cô tàn nhẫn đánh một trận, chị cô kiên quyết không để anh rể đưa cho bọn họ tiền sính lễ.
Cuối cùng, bọn họ cũng không yêu cầu 300.000 tệ tiền sính lễ mà hùng hùng hổ hổ rời đi, ngay cả đám cưới của chị gái cô cũng không tham dự.
Trong thâm tâm của Hải Đồng, chị gái là ba mẹ của cô.
Chiến Dận ngược lại không cự tuyệt, thản nhiên nói: “Lẽ ra phải như thế, cô nói với chị cô một tiếng đi, thứ bảy này tới nhà chúng ta, cùng gặp mặt ba mẹ tôi. ”
“Được.”
Chẳng bao lâu sau, họ trở lại Danh Uyển Hoa Viên.
Xe dừng ở dưới lầu, Hải Đồng lại giống như một nữ hán tử bắt đầu mang hoa lên lầu, Chiến Dận thì lại gọi bảo vệ tiểu khu tới, cho các bảo vệ thù lao không nhỏ, nhờ bọn họ hỗ trợ đem những chậu hoa kia lên lầu.
Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì cứ việc dùng tiền để giải quyết, không cần phải mệt mỏi chính mình.
Hải Đồng mặc dù cảm thấy anh làm như vậy, sẽ không sống nổi qua ngày, nhưng cô lo lắng bọn họ với chưa thân lắm, nên cô cũng không tiện nói anh tiêu tiền bừa bãi, đổi một góc độ khác, đây là anh đang săn sóc cô, không muốn để cho cô mệt mỏi, vậy thì chút tiền kia, sài rồi, cũng coi như đáng giá.
Rất nhanh, một góc ban công đã được bày đầy chậu hoa.
Chiến Dận đi đưa những bảo vệ kia ra cửa, Hải Đồng đứng ở ban công nhìn, ban công quá lớn, cho dù mua một đống chậu hoa về, cũng chỉ chiếm một góc mà thôi, giàn hoa còn chưa lắp ráp, cô tạm thời không rảnh, buổi tối sớm trở về, lại lắp ráp đi.
“Làm sao vậy?”
“Ban công quá lớn, chút hoa này không tạo ra hiệu quả mà tôi muốn.”
Chiến Dận nhìn thoáng qua, ừm, đúng thật là, giọng điệu của anh lạnh nhạt: “Cô muốn hiệu quả như thế nào? Giống như một khu vườn nhỏ?”
Hải Đồng gật đầu.
“Cô muốn đến nhà chị gái cô không? Cô đi trước đi, tôi sẽ đến cửa hàng hoa mua thêm vài chậu hoa về.”
Hải Đồng nhìn vào thời gian và hỏi anh: “Anh không đi làm à?”
“Tôi có thể đi làm trễ một chút.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng
- Chương 17.1: Gặp mặt ba mẹ