Chương 2: kết hôn chớp nhoáng

“Nếu tôi đã hứa rồi, thì sẽ không nuốt lời.”

Hải Đồng đã suy nghĩ mấy ngày rồi mới đưa quyết định, nếu đã quyết định xong rồi thì sẽ không đổi ý nữa.

Chiến Dận nghe cô nói như vậy, cũng không khuyên nữa, anh lấy ra giấy tờ tùy thân của mình ra, đặt ở trước mặt nhân viên công tác.

Hải Đồng cũng vậy.

Hai người nhanh chóng hoàn tất quá trình kết hôn, trước sau chỉ dùng chưa tới mười phút.

Sau khi Hải Đồng nhận giấy chứng nhận kết hôn từ nhân viên công tác, Chiến Dận lấy ra một chuỗi chìa khóa đã chuẩn bị từ lâu từ trong túi quần ra, rồi đưa cho Hải Đồng, nói: “Căn nhà này tôi mua ở Danh Uyển Hoa Viên, nghe bà nội nói cô mở một hiệu sách ở cổng trường trung học Quản Thành, nhà tôi cách chỗ cô không xa lắm, bắt xe buýt mười phút là tới.”

“Cô có bằng lái xe không? Nếu cô có bằng lái xe, tôi có thể cung cấp một chiếc xe ô tô cho cô, tôi sẽ giúp cô trả tiền đặt cọc của tháng đầu tiên. Nhưng cô phải trả hết số tiền còn lại của những tháng sau, có xe rồi cô đi làm sẽ thuận tiện hơn.”

“Công việc của tôi rất bận, đi sớm về muộn, có đôi khi cũng sẽ đi công tác, cô chăm sóc tốt cho bản thân là được, không cần phải quan tâm đến tôi. Về chi phí sinh hoạt trong nhà, tôi sẽ chuyển cho cô sau khi tôi được nhận lương vào ngày 10 hàng tháng .”

“Còn nữa, vì để không gây ra quá nhiều phiền phức, hai chúng ta tạm thời ẩn hôn.”

Chiến Dận có lẽ đã quen với việc ra lệnh cho người trong công ty, nên không đợi Hải Đồng mở miệng anh đã nói một tràng.

Hải Đồng sẵn sàng thiểm hôn vì cô không muốn chị gái vì mình mà cãi nhau với anh rể. Cô cần kết hôn, sau đó dọn ra ngoài ở, như vậy chị gái mới có thể yên tâm, rồi thoải mái mà sống.

*Thiểm hôn: kết hôn trong nháy mắt, kết hôn nhanh chóng, kết hôn chớp nhoáng,...

Chiến Dận chủ động đưa cho cô chìa khóa nhà, nên cô liền không khách khí nhận lấy.

“Tôi có bằng lái xe, nhưng tạm thời cũng không cần mua xe đâu, bình thường tôi đi làm đều chạy xe điện, xe điện cũng vừa mới thay pin, nếu không đi, thì tôi sẽ thấy tiếc lắm.”

“Chuyện đó, anh Chiến, chúng ta có cần chế độ AA không?”

Chị gái và anh rể có cơ sở tình cảm, nhưng anh rể vẫn đưa ra chế độ AA, anh ấy luôn cảm thấy chị gái cô là đang lợi dụng anh ấy.

Có trời mới biết phải tốn bao nhiêu thời gian để chăm sóc một đứa trẻ, mua thức ăn và nấu ăn rồi dọn dẹp nhà cửa? Đàn ông chưa từng trải qua nên họ luôn cảm thấy vợ ở nhà chăm con, nấu nướng là chuyện rất dễ dàng.

Cô và Chiến Dận là thiểm hôn, trước ngày hôm nay thậm chí bọn họ còn chưa gặp nhau, nên chế độ AA có thể thoải mái hơn.

Chiến Dận cũng không cần nghĩ ngợi, trầm giọng nói: “Nếu tôi đã cưới cô, đương nhiên tôi sẽ nuôi nổi cô, nuôi nổi gia đình, chúng ta không cần chế độ AA.”

Hải Đồng mỉm cười: “Vậy thì cứ nghe theo anh.”

Cô cũng sẽ không chỉ chiếm tiện nghi của anh mà không trả giá.

Sống trong nhà anh, trong nhà cần cái gì, cô sẽ tự bỏ tiền ra mua thêm là được.

Rốt cuộc, cô cũng tiết kiệm được tiền thuê nhà.

Cùng nhau nỗ lực, thông cảm cho đối phương, cuộc sống mới dễ dàng sống tiếp.

Chiến Dận lại giơ tay phải lên nhìn đồng hồ, lập tức nói với Hải Đồng: “Tôi rất bận, giờ phải về công ty trước, cô có thể tạm thời lái xe tôi về nhà, hoặc là cô tự bắt taxi trở về, tôi sẽ trả tiền xe cho cô, còn về bà nội tôi, tôi sẽ đưa bà ấy đến chỗ em trai tôi.”

“Đúng rồi, chúng ta add WeChat của nhau trước để tiện liên hệ.”

Hải Đồng lấy điện thoại di động ra, sau khi thêm wechat với Chiến Dận, nói: “Tôi tự bắt taxi về, anh bận việc của anh đi.”

“Được, có việc thì liên lạc.”

Trước khi Chiến Dận đi, anh vẫn đưa cho Hải Đồng 200 tệ để bắt xe về, cô không muốn lấy, nhưng bị anh trừng mắt, cô theo bản năng liền nhận lấy 200 tệ.

Đôi vợ chồng trẻ vừa nhận được giấy chứng nhận kết hôn, lại không cùng nhau rời khỏi cục dân chính, mà Chiến Dận đã ra ngoài trước.

Anh bước ra và đi thẳng trở lại xe.

“Cháu dâu của ta đâu?”

Bà Chiến thấy chỉ có cháu trai đi ra, nghi ngờ hỏi: “Hai người cùng đi vào, sao không cùng nhau đi ra? Cháu đổi ý à? Hay là Hải Đồng đổi ý?”

Sau khi Chiến Dận thắt dây an toàn xong, mới lấy quyển giấy chứng nhận kết hôn của mình ra, quay đầu đưa cho bà nội: “Giấy chứng nhận đã nhận được, ở công ty cháu rất bận, cháu phải chạy về họp, cháu đã cho cô ấy 200 tệ, để cô ấy tự mình bắt xe đi về. ”

“Bà nội, cháu sẽ đưa bà đến ngã tư phía trước, cháu sẽ bảo vệ sĩ đưa bà về nhà.”

“Dù bận rộn đến đâu, cháu cũng không thể bỏ mặc Hải Đồng một mình như vậy được. Đừng lái xe, cháu đợi Hải Đồng ra ngoài, đưa con bé về rồi hãy đi làm.”

Bà Chiến nói xong định xuống xe, nhưng cửa xe đã bị khóa lại.

“Bà nội, cháu đã hứa với bà sẽ lấy cô ấy, như vậy là được rồi, chuyện khác bà cũng đừng quản nữa, đã là cháu lấy vợ, cháu là người sẽ sống cùng cô ấy một đời, nên sau này cháu sẽ tự có tính toán.”

“Còn nữa, cháu phải xem nhân phẩm của cô ấy thế nào đã, cháu phải từ từ quan sát cô ấy, nếu cô ấy không qua được ải của cháu thì cháu sẽ không trở thành vợ chồng thực sự với cô ấy.”

Bà Chiến: “... Nam nhi Chiến gia chúng ta không ly hôn!”

“Vậy phải xem bà nội chọn vợ cho cháu có đáng để cháu phải trả giá cả đời hay không.”

Chiến Dận vừa nói vừa lái xe.

“Cháu là tiểu tử thúi, có ai làm chồng như cháu không? Vừa lấy được giấy chứng nhận kết hôn, đã bỏ lại vợ mình, rồi tự lái xe bỏ đi. ”

Bà Chiến biết giới hạn nhượng bộ của cháu trai lớn, chính là cùng Hải Đồng lấy được giấy chứng nhận kết hôn.

Những thứ khác, anh rất kiên định với nguyên tắc của mình, bà thực sự không thể làm gì được anh.

Bà đã thúc ép anh quá nhiều, nếu còn ép nữa, chắc tiểu tử này sẽ để cho Hải Đồng trở thành góa phụ mất, như vậy bà sẽ khiến Hải Đồng đau lòng.

Chiến Dận để bà nội mắng mình.

Nếu Hải Đồng thật sự rất tốt, anh sẽ cho cô hạnh phúc, nếu cô lừa gạt bà nội, bình thường anh đều giả vờ đối tốt với cô, nhưng nửa năm sau, anh sẽ ly hôn với cô.

Dù sao anh cũng không chạm vào cô, bọn họ lại ẩn hôn, sau khi cô ly hôn rồi cũng có thể gả cho một gia đình tốt.

Chiếc xe đi khoảng mười phút rồi dừng lại ở một ngã tư.

Có một số chiếc xe sang trọng đậu ở đó, một trong số đó là Rolls-Royce.

Chiến Dận đỗ xe bên đường, anh xuống xe, rồi ném chìa khóa xe cho một vệ sĩ đang chờ phân phó: “Đưa lão phu nhân trở về.”

“Bà không về, bà muốn ở cùng cháu, ở cùng cháu dâu bà.”

Bà Chiến chống cự.

Nhưng đứa cháu trai yêu quý của bà đã lên chiếc Rolls-Royce và làm ngơ trước sự phản đối của lão nhân gia.

Bà chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa cháu trai lớn của mình ngồi xe sang, rồi nghênh ngang rời đi.

Chiến Dận, thật ra là Thái tử gia trong giới kinh doanh của Quản Thành, cũng là người đứng đầu người giàu nhất ở Quản Thành, với tài sản ròng hàng trăm tỷ!

“Thằng nhóc hỗn láo, tâm thật tàn nhẫn!”

Bà Chiến mắng cháu trai lớn một câu, rồi lẩm bẩm: “Tốt nhất là có một ngày cháu yêu Hải Đồng đến thảm, bà nội ngồi đây chờ hiện trường vả mặt của cháu.”

Bà tức giận đến đâu cũng không thể gọi đứa cháu trai cháu về, nên bà Chiến vội vàng gọi điện thoại cho Hải Đồng, lúc này Hải đồng đã ngồi taxi trên đường về nhà.

“Hải Đồng à, công việc của A Dận thật sự là rất bận, cháu đừng so đo với nó nha.”

Hải Đồng sờ soạng giấy chứng nhận kết hôn bị cô nhét vào túi quần, nói: “Bà Chiến, cháu hiểu, cháu sẽ không để ý, bà cũng không cần cảm thấy áy náy, anh ấy đã đưa cho cháu tiền taxi rồi, bây giờ cháu đang ngồi xe trở về nhà.”

“Đều đã lĩnh chứng, còn gọi ta là bà Chiến hả.”

Hải Đồng hơi sửng sốt một chút, liền sửa giọng, gọi bà nội một tiếng.

Lão nhân gia vui vẻ đồng ý.

“Hải Đồng, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi, nếu A Dận dám khi dễ cháu, cháu hãy nói cho bà nội biết, để bà nội thay con giáo huấn nó.”

Thật vất vả mới bắt được một đứa cháu dâu, lão nhân gia cũng không cho phép cháu trai mình khi dễ người ta.