Chương 16.1: Chiến đại thiếu gia đi chợ

“Cuối tuần gặp bố mẹ anh xong, tôi sẽ về quê chặt hai cây tre mang về”.

Chiến Dận thản nhiên nói: “Không cần, ngày mai tôi sẽ gọi người tới lắp vào.”

Đường đường là mợ chủ Chiến gia chạy xa như vậy, chỉ để về quê chặt hai cây tre kéo về dùng để phơi quần áo, thế mà cô cũng nghĩ ra được.

“Cũng được, vậy thì nhờ anh nha.”

“Đây cũng là nhà của tôi.”

Hải Đồng ừ một tiếng, ôm quần áo của cô đi về vào phòng cô, sau khi đẩy cửa phòng ra cô lại quay đầu nói với Chiến Dận: “Nếu anh muốn, sau khi tắm xong, anh có thể lấy quần áo đã thay ra, lúc tôi giặt quần áo sẽ giúp anh giặt luôn.”

“Không cần, cám ơn, ngày mai tôi kêu người mang hai cái máy giặt tới đây, trong phòng tắm của hai phòng sẽ đều đặt một cái máy giặt, như vậy càng tiện hơn.”

“Cũng được, vậy anh mua máy giặt tốn bao nhiêu tiền nhớ nói với tôi một tiếng, để tôi trả anh một nửa.”

Anh đã cho cô một tấm thẻ ngân hàng, anh nói đó là tiền sinh hoạt của gia đình, giờ anh lại mua máy giặt, cô đương nhiên không thể để một mình anh phải trả tiền.

Chiến Dận thản nhiên nói: “Hai cái máy giặt cũng không đắt lắm, chỉ có mười mấy ngàn tệ thôi, tôi vẫn có thể mua được, hơn nữa, đây cũng là đồ đạc mua cho gia đình nhỏ của chúng ta.”

Sợ cô sẽ nghĩ anh không biết sống, anh lại giải thích: “Tôi thường bận rộn với công việc, đi sớm về muộn, quần áo đều gửi đến ở tiệm giặt ủi nên tôi mới không mua máy giặt.”

Không phải anh không biết sống, mà là anh chưa suy tính nhiều, không biết trong cuộc sống thì cần cái gì, ba mươi năm qua anh đều sống rất tốt cuộc sống của một thiếu gia, mặc dù đôi khi anh cũng sẽ tự tay làm một số việc trong khả năng của mình.

Nhưng chuyện giặt quần áo này, anh thật sự chưa từng làm bao giờ.

“Hiểu rồi.”

Hải Đồng cũng biết nhiều công nhân tri thức cấp cao bởi vì đang bận rộn với công việc, nên những thứ trong cuộc sống của bọn họ đều là chuyện nhỏ, bọn họ sẽ không cần nghĩ đến những thứ nhỏ nhặt như cơm áo gạo tiền.

“Anh Chiến, anh cũng nên đi ngủ sớm một chút.”

Hải Đồng bước vào phòng, sau đó đóng cửa lại và khóa trái.

Chiến Dận nghe được tiếng cô khóa cửa, ánh mắt trầm xuống, anh cảm thấy cô đang đề phòng mình, nghĩ đến buổi tối mình ngủ cũng khóa trái cửa phòng lại, ngay cả cửa sổ cũng đóng lại, anh cũng đề phòng cô, như vậy anh cảm thấy cũng công bằng.

Sống chung như bây giờ, cũng rất tốt.

Cô ấy có điểm mấu chốt, anh ấy cũng có điểm mấu chốt, họ tôn trọng lẫn nhau, cho nhau không gian tự do.

Chủ yếu là, cô không mong anh làm tròn nghĩa vụ của một người chồng.

Một lát sau, Chiến Dận lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho quản gia Minh, chờ chú Minh nghe điện thoại, anh trầm thấp ra lệnh: “Chú Minh, ngày mai chú sắp xếp cho người tới, giúp tôi mang hai cái máy giặt đến Danh Uyển Hoa Viên, thương hiệu gì thì chú tự sắp xếp, không cần quá đắt, nhưng cũng đừng quá tiện nghi.”

Chú Minh cung kính đồng ý.

Chiến Dận rất nhanh cúp điện thoại, lại nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt kia, anh đứng dậy rồi trở về phòng của mình.

Đêm nay, họ không còn gì để nói nữa.

Sáu giờ sáng hôm sau, Chiến Dận bị điện thoại đánh thức.

Anh cầm điện thoại lên xem, phát hiện Hải Đồng đang gọi điện thoại cho anh, anh có chút lửa giận nhưng vẫn nhẫn nhịn, nghe điện thoại của Hải Đồng.

“Anh Chiến, anh tỉnh chưa? Chúng ta đã hẹn 6 giờ sẽ đến chợ mua hoa?”

“Dậy rồi.”

“Vậy tôi chờ anh, anh nhanh lên đó.”

“Được.”

Tối hôm qua đã đồng ý người ta, cho dù bây giờ vẫn còn mệt mỏi, Chiến Dận cũng nhanh chóng thức dậy, thay quần áo, sau khi vệ sinh sạch sẽ liền ra ngoài.

Hải Đồng cầm một cái túi xách nhỏ, bên trong bỏ điện thoại di động cùng với chìa khóa của cô, còn có thẻ ngân hàng mà Chiến Dận đưa cho cô để chi tiêu cho gia đình, đợi lát nữa cô phải đến cây atm kiểm tra xem bên trong có bao nhiêu tiền.

Nhìn vào tài khoản để từ đó trích ra mà mua.