Chương 12: Chiến gia giàu nhất

Địa điểm tổ chức tiệc là khách sạn Quản Thành, nơi mà Hải Đồng sẽ không bao giờ đặt chân tới.

Khách sạn Quản Thành là một trong những khách sạn cao cấp nhất ở thành phố này, được xưng là khách sạn bảy sao, Hải Đồng không biết có phải khách sạn bảy sao hay không, cô cũng không để ý đến những điều này.

Cô Thẩm đến khách sạn trước Hải Đồng, sau khi chào hỏi các phu nhân quen biết, bà bảo con trai và con gái vào khách sạn trước, còn bà thì ở trước cửa khách sạn chờ cháu gái mình đến đến.

Nhìn thấy xe mình sắp xếp đi đón cháu gái đang chầm chậm đi sau những chiếc xe khác, trên mặt cô Thẩm có ý cười.

Một lát sau, Thẩm Hiểu Quân kéo Hải Đồng đi về phía cô.

“Con chào Cô.”

“Cháu chào Cô Thẩm.”

Hải Đồng đi theo bạn thân đến chào hỏi cô Thẩm.

Cô Thẩm biết cháu gái sẽ đưa Hải Đồng đến đây nên cũng không ngại gì, bà đã từng nhìn thấy Hải Đồng nên phải công nhận rằng đứa trẻ mất cha mẹ này, bộ dạng còn tốt hơn so với cháu gái của mình. Rõ ràng trong nhà bình thường lại mang theo một khí chất cao quý, trong từng cử chỉ đều ra một khí chất của con nhà quyền quý.

Bà lo lắng Hải Đồng sẽ cướp mất danh tiếng của cháu gái mình, nhưng chị dâu nói Hải Đồng đã kết hôn, nên cô Thẩm mới yên lòng.

Giờ phút này, bà nhìn thấy Hải Đồng ngay cả váy cũng không mặc, cô ấy mặc đều là quần áo bình thường, trang điểm nhẹ nhàng, cũng không đeo trang sức gì cả, vẻ đẹp tự nhiên của cô ấy bị cháu gái trang điểm kỹ càng che lấp đi, dì Thẩm vô cùng kinh ngạc. Cô Thẩm lúc này mới hài lòng, cảm thấy Hải Đồng thật sự rất thức thời, rất hiểu chuyện.

“Tới đây, cô dẫn các cháu đi vào, Hiểu Quân, thiệp mời của cháu đâu nhanh lấy ra, đi vào phải kiểm tra thiệp mời rồi mới tiến hành đăng ký.”

Thẩm Hiểu Quân vội vàng lấy ra thiệp mời của mình ra.

“Đợi lát nữa vào trong, hai người các cháu phải xem ít nói nhiều, vừa hay, cô lại giới thiệu một số người cho các cháu làm quen. Đồng Đồng à, từ trước đến nay cháu so với Hiểu Quân ổn trọng hơn, cháu hãy trông chừng Hiểu Quân nhiều hơn, đừng để cho nó gây ra tai họa, khách sạn Quản Thành là một trong rất nhiều khách sạn của nhà giàu nhất Quản Thành sở hữu, các thiếu gia nhà bọn họ, đêm nay cũng có thể sẽ xuất hiện trong bữa tiệc tối nay.”

Cô Thẩm nhỏ giọng nói với cháu gái: “Hiểu Quân, nếu cháu có thể lọt được vào mắt xanh của các thiếu gia nhà giàu nhất, thì đó thật sự là phúc phận lớn đối với Thẩm gia chúng ta. Nhà giàu nhất rất kín tiếng, gia phong lại rất tốt, lại không có nhiều chuyện tranh quyền đoạt lợi, chủ yếu là những người người đàn ông trong nhà bọn họ đều rất đáng tin, họ rất ít nuôi tình nhân ở bên ngoài.”

“Em họ cháu còn quá nhỏ, nên không gả được người ta, nếu không chuyện tốt cỡ này này, cô nhất định ưu tiên em họ cháu trước.”

Cháu gái dù có thân đến đâu cũng không thể hơn con gái ruột.

Tại vì con gái của bà mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, nên bàn chuyện kết hôn thật sự vẫn còn quá sớm.

Thẩm Tiểu Quân: “... Cô à, ngưỡng cửa của người giàu nhất Quản Thành nó cao hơn con nữa, cho nên con sẽ không mơ mộng như vậy đâu.”

Cô ấy đến đây chỉ để ăn uống.

Hải Đồng ở bên cạnh nghe, cũng không xen vào.

Cô vốn là người tới làm nền, mục đích cũng là đến ăn uống, nghe nói đồ ăn của khách sạn Quản Thành cực kỳ ngon.

“Họ của người giàu nhất là gì?”

Thẩm Hiểu Quân không mơ mộng, nhưng cũng không ngăn cản cô hỏi thăm một chút.

“Họ Chiến.”

“Họ Chiến, rất đặc biệt nha.” Thẩm Hiểu Quân khẽ chạm vào bạn mình một chút, người đàn ông bạn mình thiểm hôn kia không phải cũng họ Chiến sao.

Hải Đồng biết ý của bạn mình, cô liền cười cười không nói lời nào. Anh Chiến nhà cô tuy cũng mang họ Chiến, nhưng một chút xíu quan hệ với nhà giàu nhất cũng không có, chỉ là cùng họ mà thôi, trên đời này có quá nhiều người cùng họ, cùng họ cũng không phải là ít.

“Chiến gia tuy là nhà giàu nhất, nhưng ngưỡng cửa của người ta tuyệt đối không cao, chỉ cần có nhân phẩm tốt, rồi có thể được con trai nhà bọn họ thích, những người lớn trong nhà họ cũng sẽ không kén chọn, bọn họ cực kỳ sáng suốt.”

Cô Thẩm ngược lại dám nghĩ tới Chiến gia thay cháu gái mình.

Cô cháu gái này của bà có dung mạo cũng xinh đẹp, tính tình cũng không tệ, gia cảnh xuất thân cũng tốt, tuy không bằng nhà giàu nhất nhưng cũng áp đảo vô số người.

Thẩm Hiểu Quân giống như nghe tai này ra tai kia, khiến cô Thẩm tức giận đến mức muốn nhéo tai cháu gái mình, cuối cùng bà bất đắc dĩ nói: “Hai người vào trước đi, cô nhìn thấy người quen, giờ cô đi chào hỏi.”

“Cô, vậy chúng cháu vào trước đây.”

Thẩm Hiểu Quân vội vàng lôi kéo Hải Đồng đi, không cần nghe cô mình lải nhải nữa, quả thực y chang mẹ ruột của cô, không kỳ quái khi cô mình và mẹ mình lại có quan hệ cực kỳ tốt, đúng là cùng một loại người mà.

Đây là lần đầu tiên Hải Đồng bước vào khách sạn lớn nhất Quản Thành, còn Thẩm Hiểu Quân thì đã tới vô số lần, cô mang theo bạn mình nhẹ nhàng cầm hai đĩa thức ăn lên, trốn vào trong góc.

“Chúng ta cùng các quý bà, quý cô kia đều không quen biết, nếu chúng ta đi chào hỏi, người ta cũng sẽ không thèm để ý đến chúng ta, Đồng Đồng, chúng ta ăn đi, chúng ta đến đây cũng chỉ là đến mở rộng tầm mắt, nhìn xem yến tiệc của giới thượng lưu là như thế nào mà thôi.”

Hải Đồng cười nói: “Nếu như dì biết cậu tới đây chỉ là vì để ăn, nhất định bà ấy sẽ tức chết. ”

Cô ấy cũng đến để ăn.

Thẩm Tiểu Quân thờ ơ nói: “Với điều kiện của mình, làm sao mình dám mơ tưởng đến những tài năng trẻ tuổi sẽ xuất hiện ở đây đêm nay chứ. Cô mình quả thực là đang nằm mơ, cô ảo tưởng mình có thể được các thiếu gia của nhà giàu nhất coi trọng.”

“Đồng Đồng, cậu nhìn xem mình là quốc sắc thiên hương hay là phong hoa tuyệt đại?* Loại chỉ ưa nhìn như mình mà đã muốn lọt vào mắt xanh của thiếu gia nhà giàu nhất, ha ha, may mà cô mình chỉ dám nghĩ. Chúng ta cũng đừng để ý bọn họ nghĩ thế nào, mau ăn đi, có rất nhiều món ngon ở trong khách sạn Quản Thành này, trước kia mình từng tới nơi này ăn rồi, nhưng mà có một số món ăn mình cũng không dám gọi, vì quá đắt, tối nay mình phải nếm thử hết mới được.”

“Nhờ phúc của cậu, tớ cũng có thể nếm thử.”

Hải Đồng so với Thẩm Hiểu Quân càng thờ ơ hơn.

Cô là một người đã kết hôn.

Hai người trốn trong góc ăn uống, rất thoải mái.

Bỗng nhiên, mọi người trong khách sạn đều nhìn về phía cửa khách sạn, hiện trường cũng trở nên yên tĩnh, hai người đang ăn uống cực kỳ vui vẻ cũng ý thức được có gì đó không đúng.

Hải Đồng chạm vào bạn mình, hỏi: “Hiểu Quân, tại sao bọn họ lại không nói câu nào, rồi tất cả bọn họ đều nhìn về phía cửa, ai tới vậy? ”

“Tớ không biết.”

Thẩm Hiểu Quân đứng lên, Hải Đồng cũng đi theo, hai người khiễng chân nhìn về phía cửa khách sạn, đáng tiếc là hiện trường có quá nhiều người, một đám đông đang chen ở phía trước, nên hai người căn bản là nhìn không rõ là ai đang vào khách sạn mà lại phô trương như vậy, có thể thu hút toàn bộ người trong khách sạn.

Chiến Dận một bộ vest và giày da, bước vào cửa lớn khách sạn và được bao quanh bởi một nhóm vệ sĩ.

Người tổ chức yến tiệc tối nay là một vị lão đại thương nghiệp, Chiến gia cùng vị đại lão thương nghiệp kia giao tình rất sâu, Chiến Dận là người đứng đầu đời này của Chiến gia, hơn nữa yến tiệc lại tổ chức ở khách sạn lớn nhà mình, nên Chiến Dận đương nhiên phải cho vị đại lão kia một chút mặt mũi.

Vì vậy, sau khi xử lý những việc quan trọng, anh ấy đã lập tức xuất hiện trong bữa tiệc.

Anh cao ráo đẹp trai, cho dù gương mặt kia luôn căng thẳng, uy nghiêm mười phần, nhưng vẫn có sức hút cực lớn, mặc kệ anh đi tới đâu cũng có thể trở thành tâm điểm của đám đông.

“Chiến tổng.”

“Chiến tổng.”

Chiến Dận một đường đi vào, đều có thể nghe được những lời chào tôn trọng từ mọi người.

Những lão tổng thân phận đủ cao kia thì trực tiếp nghênh đón.

Chiến Dận lễ phép gật đầu, coi như đáp lại lời chào hỏi của mọi người.

----------

*Quốc sắc thiên hương:

( 国 色 天 香 : Guó sè tiān xiāng )

Nghĩa đen: Sắc nước, hương trời.

Nghĩa bóng: Chỉ người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt vời.

*Phong hoa huyệt đại:

( 风华绝代:fēng huá jué dài )

Phong hoa: tao nhã và tài năng;

Tuyệt đại: tốt nhất trên thế giới. Nghĩa là phong độ và tài năng là số một thế giới.

Chỉ người đẹp và nổi bật không thể tả.