Anh nhập ngũ từ sớm hơn với tuổi, nhưng chắc chắn sẽ không tiết kiệm được nhiều tiền như vậy mới đúng chứ?
Triệu Tinh Vũ mỉm cười.
Lông mày anh đầy kiêu hãnh, đôi mắt hiện lên vẻ ngây thơ như trẻ thơ.
“Ngoài tiền lương phụ cấp, anh còn có tiền thưởng đã dành dụm trong nhiều năm qua. Anh rất mong có được một người vợ.”
Khi anh nói vài lời cuối cùng, ánh mắt anh đã dán chặt vào Tề Tư Tư.
Nó khiến cô cảm thấy xấu hổ.
"Ừm!"
"Vậy bây giờ anh..."
"Khi kết hôn, tất nhiên phải giao toàn bộ tài sản của mình cho vợ." Triệu Tinh Vũ đọc chữ cuối cùng với tình cảm sâu sắc.
Tề Tư Tư mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
“Vậy thì em tạm chấp nhận vậy.”
Chấp nhận những món quà, cũng như tất cả tình cảm của anh.
"Hân hạnh cho anh quá!"
Triệu Tinh Vũ ôm cô, tựa cằm lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa.
Cưới được cô là mong muốn lớn nhất của anh.
Sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng tâm nguyện ấp ủ bấy lâu của anh cũng đã thành hiện thực.
Sau này, anh sẽ luôn nhớ lại khoảnh khắc này, đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
Sáng hôm sau.
Sân nhà chung của bộ đội vang lên tiếng động rất lớn, nhất là chỗ trước cửa nhà họ Tề luôn luôn có người đi qua đi lại.
Tề Tư Tư và Triệu Tinh Vũ không đi ra ngoài.
Sân trước.
Một người đọc sách, một người ngắm vợ.
Ánh mặt trời buổi sáng lúc mùa hè không gay gắt cho lắm, khi chúng chiếu lên người mang đến cảm giác ấm áp hơn.
Tề Tư Tư lười biếng nằm ở trên ghế đu bằng trúc, đôi chân thon dài trắng nõn lúc giơ lên lúc hạ xuống chạm đất, ghế đu lắc lư theo động tác của cô, mái tóc cũng phất phơ trước gió.
Triệu Tinh Vũ ngồi ở bên cạnh cô, trên tay cầm một quyển sách, toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn hết lên trên người cô.
Nhìn cặp lông mày như núi xa rất đậm của cô, nhìn đôi môi không tô son mà vẫn đỏ của cô, đôi mắt chuyển động mang theo ánh sáng lấp lánh, phảng phất như cô chính là thần tiên giáng trần.
Giờ khắc này, ngay cả hô hấp của Triệu Tinh Vũ cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí, anh thở rất nhẹ và khẽ, sợ quấy nhiễu người trong lòng.
Tề Tư Tư phát hiện đã lâu rồi anh không lật sang trang khác, cô bèn liếc mắt nhìn qua.
Ánh mắt hai người vừa vặn đối diện với nhau.
“Anh nhìn em làm gì vậy?”
Tề Tư Tư buồn cười nói: "Chẳng lẽ em đẹp hơn sách à?”
“Đúng vậy!”
Triệu Tinh Vũ mặt dày thổ lộ.
Nếu như nhìn cô, cho dù có nhìn cả ngày, cả đời thì anh cũng không cảm thấy chán.
“Đồ dẻo miệng!”
Tề Tư Tư trừng mắt, không tiếp tục đề tài này nữa, cô hỏi ngược lại: "Không biết vì sao mà bên ngoài nhà mình có nhiều người cứ đi qua đi lại như thế.”
Căn nhà của nhà họ Tề nằm ở vị trí phía sau sân chung của khu nhà chung bộ đội, nếu chỉ đi lại như bình thường thì chắc chắn sẽ không có nhiều người cứ qua qua lại lại trước cửa nhà bọn họ như thế.
“Đúng là có hơi kỳ quái.”
Triệu Tinh Vũ khẽ cử động, anh nghĩ tới một khả năng.
Chẳng lẽ những người hàng xóm này đang thăm dò thái độ của bọn họ xem liệu bọn họ có do dự với việc không đi tham gia tiệc cưới của nhà họ Hàn?
“Tư Tư, có phải hôm qua người phụ nữ kia đã nhét thiệp mời cho em không? Em…”
Nếu là lúc trước, anh sẽ cảm thấy không vui khi nghĩ đến chuyện cô lại làm việc gì đó liên quan tới Hàn Quế Binh.
Nhưng trải qua đủ loại chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, anh đã hoàn toàn tin tưởng Tư Tư thật sự muốn ở bên cạnh mình dài lâu, bấy giờ anh mới thay đổi suy nghĩ của bản thân.
“Tham gia tiệc cưới cũng không hẳn là một chuyện không tốt.”
Đôi bên đã đám cưới và có gia đình của riêng mình rồi, đến lúc đó mọi người cũng sẽ không nhắc tới cô và người nọ nữa, đúng chứ?
“Anh muốn đi à?”
Tề Tư Tư cân nhắc một lát, gật đầu đồng ý.
“Cũng được!”
Nói đến kỳ quái, vào lúc mới trọng sinh cô đã hận không thể khiến cho Hàn Quế Binh chết đi, hôm nay cô và người yêu của mình yêu thương trân trọng nhau, quấn quýt lấy nhau, cha mẹ của cả hai đều ở bên cạnh mình, lòng của cô tràn đầy cảm giác hạnh phúc và sự chờ mong đối với tương lai phía trước, nỗi hận thù ở trong lòng cũng dần dần nguôi ngoai.