Hai bàn tay hắn ta siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi hết lên.
Nên nói ra sự thật hay là cố nắm lấy cơ hội sống cuối cùng này?
“Thôi không cần nói nữa!”
Tề Quốc Lương cảm thấy rất thất vọng.
Những biểu hiện của Hàn Quế Binh cũng đã nói lên mọi chuyện, có vẻ như thật sự giữa hắn ta và Mâu Thúy Thúy có gian tình.
Đây chính là sơ suất của người làm này.
Gần đây vì bận chăm sóc vết thương của Triệu Tinh Vũ nên ông đã không để ý Hàn Quế Binh.
Bên cạnh đó, ông cũng khá thất vọng về sự lựa chọn của con gái mình… Ông luôn cảm thấy Triệu Tinh Vũ rất tốt, rất xứng làm con rể của ông nhưng con gái ông lại từ chối hết lần này tới lần khác.
“Nếu cậu tới để uống rượu mừng của Tư Tư và Tinh Vũ thì chúng tôi rất hoan nghênh. Còn tới để nói mấy lời linh tinh thì cậu hãy về đi, tiễn khách!”
Tề Quốc Lương trực tiếp đuổi hắn ta.
Hôm nay là một ngày trọng đại, ngày con gái của ông kết hôn. Thật không dễ gì để Tư Tư sẵn sàng cưới Tinh Vũ. Ông không muốn mọi chuyện đi quá xa khiến đôi bên đều xấu hổ.
Hàn Quế Binh đứng ở đó, do dự hồi lâu, cuối cùng nhịn xuống cơn tức giận, chấp nhận sự nhục nhã, miễn cưỡng nói: “Chú Tề, tuy cháu và Tư Tư không có duyên phận nhưng cháu vẫn luôn hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc. Cho dù cô ấy không chọn kết hôn với cháu thì cũng đừng nên chọn một người tàn tật như Triệu Tinh Vũ để kết hôn chứ?”
Hàn Quế Binh hoàn toàn nghĩ rằng những lời này của mình sẽ khiến Tề Quốc Lương suy nghĩ lại.
Tuy nhiên, lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tề Quốc Lương lập tức thay đổi, nụ cười trên khuôn mặt biến mất.
Triệu Tinh Vũ được ông ấy tự mình nuôi lớn dạy dỗ, ông luôn coi anh con trai ruột mà yêu thương, còn rất hy vọng vào anh.
Những lời nói đáng chết của Hàn Quế Binh đã chạm tới giới hạn của ông.
“Chân của Tinh Vũ chắc chắn sẽ được chữa khỏi!”
“Trong quân khu có nhiều bác sĩ như vậy, không chữa được thì mình vào thành phố, đi Thượng Hải. Tôi không tin một đất nước lớn mạnh như này lại không tìm được một bác sĩ nào có đủ trình độ chữa khỏi chân cho anh ấy!”
Người nói những lời này chính là Tề Tư Tư.
Giọng điệu của cô rất kiên quyết, cô có niềm tin rất mãnh liệt về việc sẽ chữa khỏi chân cho Triệu Tinh Vũ.
“Tư Tư nói rất đúng!”
Sắc mặt của Tề Quốc Lương dịu lại, ông sờ cằm vuốt ve: “Tiểu Hàn, câu mau đi đi. Hiện tại, cậu đang không được tỉnh táo, ta không giữ cậu lại nữa, cậu mau đi đi.”
Ông giơ tay lên chỉ về hướng cửa chính.
Thấy vậy, hai người canh cửa bước nhanh tới trước mặt Hàn Quế Binh rồi lôi hắn ta đi.
“Chú Tề…”
Hàn Quế Binh vẫn không hiểu là mình đã sai bước nào.
Sau khi chân của Triệu Tinh Vũ bị thương, rất nhiều người đã nói rằng anh ấy sẽ trở thành một kẻ tàn phế. Những cô gái lúc đầu mến mộ anh, giờ đều tránh mặt anh.
Không có Hàn Quế Binh gây sự, hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi.
Tề Tư Tư và Triệu Tinh Vũ thay phiên nhau nâng ly cảm ơn khách mời đã tới.
Khung cảnh vô cùng hạnh phúc, khách khứa ai nấy đều rất vui vẻ cho đôi vợ chồng mới cưới này.
Vết thương của Triệu Tinh vũ đang trong quá trình hồi phục nên anh ấy không thể uống rượu, còn Tề Tư Tư thì uống rượu hoa quả với nồng độ cồn rất nhẹ.
Cho dù là rượu hoa quả thì sau hơn chục bàn khách cũng hơi ngà ngà say.
Khuôn mặt trắng trẻo của cô đã đỏ bừng, đôi mắt có chút mơ hồ.
Triệu Tinh Vũ một tay cầm gậy, một tay đỡ lấy cô, trong ánh mắt nhìn cô của anh tràn đầy sự lo lắng.
Mẹ Tề bước tới, thấy vậy vẻ mặt của bà tràn ngập sự lo lắng, bà kéo hai người vào nhà: “Hai đứa có đói không? Hay là mẹ đi ra ngoài lấy cho hai đứa chút đồ ăn?”
“Con không đói!”
Tề Tư Tư lên tiếng phản hồi.
“Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, con sẽ chăm sóc Tư Tư thật tốt.” Triệu Tinh Vũ bình tĩnh nói.
Sau đó, mẹ Tề cũng rời đi.
Cánh cửa đóng lại, chặn hết mọi tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài.
Tề Tư Tư ngồi ở đầu giường, mí mắt cô rũ xuống, không lộ chút cảm xúc nào.