"...."
Tiểu tổ tông, mau im đi!
Về sau có cái gì ăn cũng không thể thiếu của cậu.
Mạnh Vãn Đường buông cậu ra, đem móng heo nhét vào tay cậu: "Còn muốn đi tìm bà nội xin nước xà phòng không?"
Cẩu Đản giả vờ như không nghe thấy, nhét móng heo vào tay Cẩu Thặng và Tiểu Mập. Lại nhặt tất cả những chiếc móng heo mà cậu đã đánh rơi dưới đất lên, đem phủi sạch sẽ rồi trả lại cho cha mình.
Con trai ngoan như vậy, nguyên chủ đầu óc bị lừa đá mới đối xử với bọn họ như vậy.
Đổi lại là người bình thường sẽ không đối xử với một đứa trẻ dễ thương như vậy.
Cô xoay người lại lấy một cái móng heo lớn khác cho Cẩu Đản.
"Ăn đi, về sau sẽ có nhiều hơn."
Mạnh Vãn Đường nhét móng heo cho tiểu gia hỏa, xoay người cầm dao phay, nhặt số cá Cẩu Đản cùng Cẩu Thặng đã ném trên mặt đất lê , ngồi xổm bên giếng khoan giế.t cá.
Khóa cửa phòng, Cẩu Đản cùng Cẩu Thặng thò đầu ra, nhìn bộ dạng Mạnh Vãn Đường lưu loát giế.t cá, sợ đến mức rụt đầu lại.
Cẩu Thặng khẩn trương chạy đến chỗ Lục Thanh Dã, "Cha, xong rồi! Vợ cha có thể gϊếŧ cá!"
Lục Thanh Dã một đầu đầy hắc tuyến: "Giế.t cá không phải rất bình thường sao?
"Người khác giế.t cá thì bình thường nhưng vợ của cha có thể gϊếŧ cá. Điều này không bình thường! Cha nhìn đi, hôm nay bà ấy trông như bị ma ám, không chỉ cho chúng ta ăn móng heo mà còn có thể giế.t cá. Cha, bà ta chính là người đàn bà lười biếng độc ác nhất trong thôn, không phải thứ tốt đẹp. Cha không nên để bà ta mê hoặc."
Cẩu Thặng thấy cha cậu một chút phản ứng cũng không có, nhất thời trở nên nóng nảy.
"Cha, cha nói xem nửa đêm bà ấy có chặt chúng ta ra ăn thịt không?" Cẩu Thặng đem chính mình dọa đến run rẩy, xoay người chạy vào phòng trong, đi vào lại đi ra kéo Cẩu Đản, "Anh, hai chúng ta mau thu dọn hành lý, cùng Tiểu Mập trốn đi."
Lục Thanh Dã bị bỏ lại nhíu mày, hạ giọng nói với các con: "Mẹ các con chỉ lười, không có nghĩa là không biết gϊếŧ.t cá."
Lục Thanh Dã đáy mắt cảm xúc quay cuồng, Mạnh Vãn Đường là người như thế nào, anh biết rõ hơn bất cứ ai.
Trong lòng dù nghi ngờ cũng không thể biểu hiện trước mặt con cái.
Nhưng Cẩu Thặng không tin: "Cha, cha ruột không thể lừa dối con ruột của mình!"
Lục Thanh Dã nghe tiếng động dồn dập bên ngoài giếng, trầm giọng nói với các con trai mình: "Đó là mẹ thật của con! "
"Mẹ thật thì sao? Bà ta mua thịt liền đưa cho cho tên mặt trắng kia! Con cùng anh trai thậm chí còn không biết thịt có vị như thế nào." Cẩu Thặng chộp lấy khúc xương do dự nửa ngày, không nỡ vứt đi.
Cậu còn len lén quan sát cha cậu, muốn xem cha cậu liệu có thể đảm đương gia đình, làm chỗ dựa cho anh em bọn họ hay không.
Nếu cha không đáng tin tưởng, cậu sẽ phải nghĩ biện pháp khác.
Cẩu Thặng vẫn còn lo lắng mẹ mình sẽ đầu độc mấy người bọn họ.
"Cha, trong túi người có tiền không?" Cẩu Thặng vừa đảo mắt liền nảy ra một chủ ý.
Lục Thanh Dã nhìn đứa con thứ hai nổi loạn của mình, "Không có."
"Vậy thì tốt." Cẩu Thặng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lớn tiếng nói: "Cái gì? Cha, cha không có tiền? Vậy sau này nhà chúng ta ăn cái gì, uống cái gì?"
Cẩu Đản và Cẩu Thặng không hổ là hai anh em ruột, cố ý nhìn ra cửa hét lớn: "Cái gì, cha chúng ta thật sự không có tiền?"
"Không có tiền thì làm sao? Còn không thể nuôi nổi mấy đứa các con sao?"
Mạnh Vãn Đường một tay cầm dao phay, một tay xách cá đi vào, Cẩu Đản vèo một cái chạy đến bên ngoài. Mạnh Vãn Đường còn chưa kịp phản ứng, Cẩu Thặng cũng chạy ra ngoài.
Hai anh em đứng ở cửa, cảnh giác nhìn Mạnh Vãn Đường.
Mạnh Vãn Đường cúi đầu nhìn con dao phay trong tay, bình tĩnh bước vào, chặt nhỏ cá. Mở tủ, lấy ra đậu hũ mà nguyên chủ đã mua lúc sáng ra, cắt đậu hũ thành từng miếng, mới đặt dao xuống.
Liếc mắt, nhìn thấy hai đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại mắng nguyên chủ.
Trong nhà cái gì cũng không có, chỉ còn lại một ít gạo kê, có thể làm một bữa gạo kê. Cá cùng đậu hũ có thể làm canh đậu hũ cá vậy mọi người trong nhà đều có thể ăn một ít.
Cô ngồi xổm xuống đất muốn đốt lửa. Lục Thanh Dã đã chủ động ngồi xuống châm lửa.
Mạnh Vãn Đường liền rửa tay, múc một thìa mỡ heo cho vào nồi. Lại lấy ra bốn quả trứng gà làm thành trứng chiên, đặt vào bát dự phòng. Lại cho cá vào chảo chiên vàng đều hai mặt, cho thêm hai miếng gừng vào, nhất thời mùi thơm lan tỏa bốn hướng.
Cẩu Thặng ghé sát vào tai cha cậu, khẩn trương nói: "Cha, vợ cha không đúng, chúng ta chạy đi! Đây chắc chắn là cơm chặt đầu! "
"Cơm chặt đầu?" Thanh âm vang lên sau lưng, lành lạnh.
"Đúng vậy, bà ta chắc chắn sẽ không tốt bụng như thế."
Cẩu Thặng nói xong phát hiện không đúng, quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Vãn đang đứng ở phía sau, trong tay cầm một con dao phay.