Ly hôn?
Ly hôn rồi cô sống ở đâu?
Nếu ở trong thôn, chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi làng. Thành phố cũng không trở về được, mà về được cũng không có chỗ ở.
Lần trước lừa Trần Kiều Kiều cưới Hoắc Đông Thăng, mẹ Mạnh suýt nữa đã đến xé xác cô.
Có thể để cô về lại Mạnh gia mới là lạ.
Cuộc hôn nhân này không thể ly hôn!
Mạnh Vãn Đường cau mày, vội vàng nói: "Sao lại ly hôn? Xuất ngũ thì về nhà làm việc, mỗi ngày đi làm kiếm công điểm, còn lo không đủ ăn sao? Dựa vào sức lực của anh, khẳng định mẹ con chúng tôi không bị chế.t đói. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, dưỡng tay cho tốt rồi nói sau "
Mạnh Vãn Đường nhớ tới móng heo nguyên chủ giấu trong phòng, vào nhà lấy ra, xé ra nhét vào người Lục Thanh Dã.
"Ăn giò bổ giò, ăn nhiều chút."
Lục Thanh Dã bị nhét vào tay một cái chân lợn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh hoài nghi nhìn Mạnh Vãn Đường trước mắt.
Đây là lời mà Mạnh Vãn Đường có thể nói sao?
Cô ghét anh là một gã thô lỗ, một thân cường tráng, không bằng những thanh niên trí thức ở thành phố. Sau khi nhận được giấy chứng nhận, cô liền lộ mặt thật không chịu để anh chạm vào mình.
Lấy nhau đã nhiều năm, lời bọn họ nói có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay cô đã đổi tính hay là nói mặt trời mọc ở hướng tây?
"Sao còn đứng đó, mau ăn đi!" Mạnh Vãn Đường thấy anh cầm móng heo bất động, cau mày thúc giục.
"Cha, đừng ăn! Có thuốc trừ sâu!"
Cẩu Đản gào lên, từ bên ngoài lao vào, hất móng heo khỏi tay Lục Thanh Dã. Cẩu Thặng theo sát phía sau, trong tay ôm Tiểu Đậu Đinh đầu to thân hình nhỏ bé, vẻ mặt ngơ ngác nhìn.
Hai đứa trẻ tưởng Lục Thanh Dã đã ăn móng heo, lo lắng đến độ suýt khóc.
"Cha, cha nhổ ra đi!" Giọng của Cẩu Đản run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở, "Con đi tìm bà nội, lấy chút nước xà phòng để gây nôn cho cha."
Lời còn chưa dứt, người đã chạy ra ngoài.
Mạnh Vãn Đường hồi phục tinh thần, vươn tay bắt lấy Cẩu Đản, lớn giọng hỏi: "Con đang nói vớ vẩn cái gì thế?
"Tôi không nói vớ vẩn, tôi và em trai đều nghe thấy, bà nói với người đàn ông hoang dã khác muốn lấy móng heo đầu độc chế.t ba người chúng tôi, ly hôn với cha tôi rồi đi với ông ta."
Trong đôi mắt ngăm đen sáng ngời của Cẩu Đản tất cả đều là hận ý.
Mạnh Vãn Đường tức giận chửi người.
Nguyên chủ thực sự không phải là con người.
Nói cô ta là súc sinh cũng quá vũ nhục súc sinh.
Mạnh Vãn Đường ôm chặt hài tử, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Lục Thanh Dã, cô cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Móng heo không có độc."
Cô không thể nói mình không nói những lời đó, chỉ có thể giải thích cái trước mắt.
"Nếu các người không tin, ta ăn một miếng, các người xem.” Cô cầm móng heo cho vào miệng, cắn một miếng, bình tĩnh nhìn bốn cha con.
"Tôi biết hiện tại tôi nói cái gì mọi người cũng không tin, nhưng tôi không táng tận lương tâm đến mức này. Ba đứa các con là thịt từ trên người mẹ rơi xuống, mẹ là con người, mẹ sẽ không làm ra loại chuyện này."
"Vậy việc bà nói bà sẽ đầu độc chúng tôi!" Cẩu Đản kéo cổ, gầm lên.
Mạnh Vạn Đường lo lắng đến độ ruột co rút, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Mẹ biết con ở ngoài cửa số nghe trộm, cho nên cố ý hù dọa con, sợ con ăn vụng móng heo."
Giải thích như vậy tựa hồ là điều nguyên chủ làm được.
Ánh mắt của ai đó không còn lạnh lẽo nữa.
Bọn trẻ cũng nửa tin nửa ngờ.
Mạnh Vãn Đường nhét móng heo vào trong miệng Cẩu Đản, "Thử xem, có ngon không?"
Trong miệng Cẩu Đản nhét thịt, theo bản năng cắn một miếng nhai nuốt.
Ăn xong liền ngẩn người.
Ngon quá!
Cẩu Đản không dám ăn hết, nhai một lúc lâu mới nuốt xuống, sau đó trừng mắt nhìn Mạnh Vãn Đường, "Khó trách bà nói ra những lời độc ác như vậy, thì ra là muốn độc chiếm hết những món ngon này."