Chương 20: Thân thể người đàn ông của tôi có phải rất đẹp hay không?

"Người đàn ông của em ưu tú như vậy, người khác nhớ thương cũng là chuyện bình thường. Nhưng nhớ thương trong lòng là được, một hai cứ phải vội vàng thể hiện ra ngoài như vậy làm gì, làm em phải đánh cô ta hai cái bạt tai." Mạnh Vãn Đường ủy khuất nói, "Tay em giờ còn đau đây này."

Miêu Ngân Hoa: "......

Một cơn gió lạnh thổi qua, Mạnh Vãn Đường cảm thấy toàn thân lạnh buốt, trong lòng cảm thấy rất bất an.

"Chị dâu, chúng ta mau đi thôi."

Lúc đầu Mạnh Vãn Đường vẫn đi chậm, sau lại nhanh chân chạy thẳng về nhà.

Về đến nhà Lục Thanh Dã đang đun nước.

Mạnh Vãn Đường vào nhà cũng không thèn nhìn anh một cái, sau khi vào nhà liền đi tìm quần áo sạch sẽ, định thay. Nhưng trong nhà chỉ có hai gian phòng, cô muốn thay quần áo cũng không có chỗ.

"Anh đi ra ngoài đi."

Bọn nhỏ đều ở trong phòng, cô chỉ có thể là ở phòng ngoài thay đồ.

Lục Thanh Dã tâm nói đến rồi.

Cô ấy lại sắp lên cơn rồi.

Anh đứng dậy quay đầu lại nhìn thấy quần áo trong tay cô, mạnh mẽ xoay người đi ra ngoài. Thật khó để một người to lớn như anh có thể ra ngoài nhanh như vậy.

Ra ngoài Lục Thanh Dã vẫn không quên đóng cửa lại.

“……”

Cũng đâu cần tri kỷ như vậy.

Khiến cho cô càng không được tự nhiên.

Mạnh Vãn Đường nhanh chóng thay quần áo, mở cửa bước vào buồng trong.

Cẩu Đản nằm ở trên giường đất, môi trắng bệch, sắc mặt cũng không có huyết sắc.

Cô đưa tay sờ trán cậu bé.

Nóng quá!

"Lục Thanh Dã!"

Mạnh Vãn Đường lớn tiếng gọi người.

"Sao vậy?"

Thanh âm còn chưa dứt, Lục Thanh Dã đã xông vào phòng.

"Con phát sốt." Nói xong, Mạnh Vãn Đường mở tủ quần áo, lấy từ bên trong ra mười đồng, đưa cho Lục Thanh Dã, bình tĩnh nói," Bây giờ anh ôm con đến sở y tế tiêm hạ sốt, tôi sợ, bây giờ cứ nóng như vậy, nếu không tiêm, buổi tối còn không biết sẽ sốt thành cái dạng gì."

Lục Thanh Dã cầm tiền, ôm đứa bé lập tức chạy ra ngoài.

"Mẹ! Anh con sao vậy? "Cẩu Thặng lại luống cuống.

Mạnh Vãn Đường trấn an thằng nhóc: "Anh con không sao, chỉ bị sốt, phải tiêm. Tối nay ba con sẽ bế anh con về. Cẩu Thặng, quần em con ướt thế nào con biết không?"

Cô vốn không có ý định hỏi đứa nhỏ, vốn tiểu tử này đã sợ hãi, hỏi lại hắn cái này, hắn nên lầm tưởng nàng là đang giáo huấn hắn. Nên lúc cô hỏi, ngữ khí cũng rất ôn hòa, chủ yếu là dời đi sự chú ý của đứa nhỏ này.

Cẩu Thặng giơ tay áo lên lau nước mắt: "Tiểu Mập không đứng vững, rơi xuống nước. Anh con nhảy xuống đẩy Tiểu Mập lên, vừa định lên bờ một dòng nước chảy tới cuốn anh ấy đi. Con gọi người ôm em trai gọi người, gọi nửa ngày mới gặp được mẹ Tiểu Ngưu."

"Cẩu Thặng làm rất tốt! Con rất dũng cảm, lâm nguy không loạn, mới cứu được anh trai. Nếu không phải là con kêu mẹ Tiểu Ngưu tới gọi mẹ, mẹ liền đuổi không tới, cũng không có biện pháp cứu anh trai."

Mạnh Vãn Đường trấn an Cẩu Thặng xong, liền đi xem Tiểu Mập.

Lúc này mới phát hiện, mặt Tiểu Mập cũng rất nóng.

Chết thật!

Tiểu tử này như thế nào cũng phát sốt!

Chính là nhiệt độ không cao như Cẩu Đản.

Mạnh Vãn Đường vội vàng tìm nhiệt kế, muốn đo nhiệt độ cho Tiểu Mập.

"Em ấy sẽ chết sao? "Cẩu Thặng đột nhiên bất an hỏi.