"Xuân Mai, cô có biết cô như vậy, nếu như bị cử báo, sẽ bị treo thẻ bài dạo phố không?"
Từ Xuân Mai thân thể cứng đờ, sống chết không dám thừa nhận nói: "Chị dâu, chị nói cái gì vậy? Em là hoàng hoa tiểu khuê nữ, lại chưa quan hệ nam nữ, dựa vào cái gì chụp cho em cái nồi như vậy? Em không giống như ai đó làm chuyện không đứng đắn."(**Hoàng hoa tiểu khuê nữ: ý chỉ những cô gái trẻ chưa chồng.)
A, ánh mắt cũng sắp dính sát trên người đàn ông nhà người ta rồi, còn ở chỗ này mạnh miệng.
Miêu Ngân Hoa chướng mắt nhất loại con gái mới lớn như Từ Xuân Mai.
Giả vờ thanh cao cái gì, liếc mắt đưa tình đi nhớ thương đàn ông nhà người ta, cũng không phải loại đứng đắn gì.
Mạnh Vãn Đường chỉ mặc một chiếc quần dài, bên trên cũng chỉ là một chiếc áo khoác ngắn.
Một trận gió lạnh thổi tới, cô rùng mình một cái, nhặt quần áo mình thay xuống, giặt hai cái dưới sông, vớt ra vắt khô rồi gấp lại cầm trong tay.
Chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy, đã dùng hết sức lực trên người cô.
Đừng thấy sông không rộng, từ giữa sông, mang theo đứa bé bơi trở về, trên người cô đã không còn bao nhiêu khí lực.
Mạnh Vãn Đường chậm rãi đứng lên, đi qua bên cạnh Lục Thanh Dã: "Anh dẫn Cẩu Thặng và Tiểu Mập tới đây, hai người bọn họ chắc cũng sợ rồi."
Cô ở lại đây xem Cẩu Đản.
Cẩu Đản biết bơi, rơi vào trong nước cũng không bị sặc nước, chỉ là bị nước sông cuốn đi, người bị dọa. Lúc này nhìn tinh thần rất tốt, nhưng sắc mặt tái nhợt, mệt đến thoát lực, cũng sợ hãi, trong ánh mắt lộ ra sự bất an sâu sắc.
Thấy Mạnh Vãn Đường đi tới, bàn tay nhỏ bé nắm chặt quần áo cô, đứa trẻ trầm ổn lúc trước, giờ đây âm thanh mang theo sự quyến luyến không muốn xa rời.
"Mẹ."
Mạnh Vãn Đường đưa tay ôm Cẩu Đản, còn sờ soạng trên đỉnh đầu cậu ba cái, nắm lỗ tai Cẩu Đản, trong miệng lẩm bẩm: "Cẩu Đản không sợ, Cẩu Đản không sợ, Cẩu Đản không sợ!"
Đây là lúc cô còn nhỏ, học theo bà ngoại chưa qua đời của mình.
Bà ngoại nói, nếu đứa bé bị dọa, như vậy có thể gọi hồn trở về.
"Không có việc gì, đừng sợ! Mẹ ở đây! Mẹ đã mang con từ dưới sông trở về. Sau này chúng ta ít tới bờ sông chơi, cho dù chơi cũng phải chú ý an toàn, tuyệt đối không thể ngã xuống nữa, được không?"
"Được!"
Cẩu Đản vốn đề phòng Mạnh Vãn Đường nhất, hiện tại lại lưu luyến Mạnh Vãn Đường nhất.
Mạnh Vãn Đường cũng ôm đứa bé không buông tay.
Từ Xuân Mai thấy thế, cười nhạo: "Giả bộ cái gì? Anh hai tôi đều không ở đây, cô vẫn là khôi phục bộ mặt vốn có đi. Chúng ta ai không biết bản tính của cô, giả bộ cho ai xem đây? Bình thường đánh con, không cho con ăn cơm chính là cô."
Mạnh Vãn Đường nhìn cũng không nhìn Từ Xuân Mai, chỉ nhíu mày, nhìn Miêu Ngân Hoa người đang định bênh vực cô nói: "Chị dâu, chị có nghe thấy gì không?"
"Cái gì?"
Miêu Ngân Hoa bị kéo lực chú ý tới, người có chút ngốc.
"Tiếng chó hoang sủa thật hung dữ!" Mạnh Vãn Đường nói xong, Miêu Ngân Hoa còn chưa phản ứng, Cẩu Đản trong lòng đã cười lớn.
Miêu Ngân Hoa hậu tri hậu giác phản ứng lại, chợt nghe được Từ Xuân Mai tức giận mắng: "Cô nói ai là chó?
"Ai trả lời thì chính là người đó."
Mạnh Vãn Đường ngoài cười nhưng trong không cười ngước mắt, lạnh lùng nhìn Từ Xuân Mai.
"Anh! Anh! Anh không sao chứ!"
Cẩu Thặng một đường chạy tới trước, nhào tới liền hỏi Cẩu Đản.
Cẩu Đản chính mình cực kỳ sợ hãi, còn an ủi em trai: "Không có việc gì."
Cậu muốn đứng lên, nhưng kiệt sức, căn bản không đứng lên được.
Vừa lúc Lục Thanh Dã ôm Tiểu Mập tới, Mạnh Vãn Đường liền nói với anh: "Anh ôm Cẩu Đản về trước, em dẫn Cẩu Thặng và Tiểu Mập cùng về."
"Không cần ta mang theo ba người bọn họ trở về là được."
Áo trên người Lục Thanh Dã mặc trên người đứa bé, bên trong hắn mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng.
Gió thổi qua, quần áo dính sát vào eo bụng......