Mạnh Vãn Đường gấp không chờ nổi cầm tiền lên đếm, phát hiện chỉ có 80 đồng.
Cô ngạc nhiên nhìn Chu Chính An, thấy ánh mắt Chu Chính An có phần u ám, liền mỉm cười: “Đồng chí Chu Chính An quả thật là người có danh dự, chúng ta đã thanh toán xong.”
Nghe Mạnh Vãn Đường nói vậy, Chu Chính An trong lòng nhẹ nhõm. Tám mươi đồng tiền, tuy có chút đau ví, nhưng giúp hắn giải quyết người phụ nữ Mạnh Vãn Đường này cũng xem như không lỗ.
Mạnh Vãn Đường cũng rất hài lòng.
Có tám mươi đồng còn hơn không lấy được một xu nào. Điều quan trọng là cô cải thiện danh tiếng của mình.
Một giao dịch khá có lợi nhuận.
Có tiền trong túi, lương thực trong tay, Mạnh Vãn Đường cười càng tươi hơn: “Tôi sẽ về trước. Lần sau nếu ai cần phiếu lương thực, hãy nói với tôi. Tôi sẽ cùng chồng tôi nghĩ biện pháp, xem có thể hay không giúp mọi người một tay."
Mạnh Vãn Đường một tay xách hai mươi cân gạo, một tay xách hai mươi cân mì, trong túi có tiền, vô cùng vui vẻ mà bước về nhà.
Về đến nhà vừa kịp đem đồ đạc đặt xuống đất, cô liền nghe thấy tiếng kêu bên ngoài cửa: “Mẹ Cẩu Đản ơi! Cẩu Đản nhà các người rơi xuống sông rồi!”
“Cái gì?”
Cẩu Đản rơi xuống sông?
Mạnh Vãn Đường không kịp suy nghĩ, quay người chạy ra ngoài, hỏi người phụ nữ: “Rơi ở đâu?”
“Ở bờ sông trước ruộng nhà lão Ngô.”
Người phụ nữ chưa nói dứt câu, đã thấy Mạnh Vãn Đường chạy đi không thấy tăm hơi.
Cô ta ngẩn người.
Mọi người đều nói cô vợ hoang đàng của Lục Thanh Dã là người không đứng đắn, đối với con nhỏ càng không tốt, nhưng đây rõ ràng có phần không đúng.
Mạnh Vãn Đường chạy như một cơn gió.
Thân thể này cái khác không được, nhưng thể trạng lại không tồi.
Cô liều mình chạy như điên dọc con đường nhỏ, chỉ mất năm phút để đến bờ sông. Từ xa, cô thấy Cẩu Thặng ướt sũng ngồi khóc trên bờ, tay vẫn ôm chặt Tiểu Mập. Mà giữa sông, Cẩu Đản lại bị nước cuốn ngày càng xa.
Mạnh Vãn Đường vừa chạy tới bờ sông vừa cởϊ áσ khoác, đến nơi liền nhanh chóng đem giày cùng quần cởi ra đặt bên bờ sông, không nói lời nào mà nhảy xuống nước.
Tháng 5, nước sông vẫn còn lạnh.
Cẩu Đản chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi, chính xác thì mới chỉ hơn năm tuổi. Cũng không biết đã học bơi từ ai, cố gắng bơi về phía Cẩu Thặng, nhưng càng bơi càng xa, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong mắt tất cả đều là sợ hãi.
Nhìn thấy Cẩu Đản vùng vẫy, Mạnh Vãn Đường đầu óc trống rỗng, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng bơi qua cứu lấy cậu. Cô bơi nhanh đến gần, rồi xoay người bơi ngửa, một tay ôm lấy cổ Cẩu Đản, an ủi: “Đừng sợ! Đừng nhúc nhích! Mẹ đây! Mẹ sẽ đưa con lên bờ.”
Trong cơn hoảng loạn, Cẩu Đản theo bản năng tuân theo mệnh lệnh của Mạnh Vãn Đường.
Mạnh Vãn Đường thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy đứa trẻ, bơi về phía bờ gần nhất.
“Đưa con cho tôi trước.”
Thấy người đến là Lục Thanh Dã, Mạnh Vãn Đường nhẹ nhõm ôm đứa trẻ qua cho anh, nhưng vừa định trèo lên bờ thì nghe một giọng nữ hốt hoảng kêu lên: “Anh hai, cô ấy...., cô ấy sao không mặc quần áo!”
Mạnh Vãn Đường vội vàng ngồi xổm xuống nước, ngẩng đầu lên mới nhận ra Lục Thanh Dã không đến một mình. Bên cạnh anh có một người phụ nữ đang đứng, cách đó không xa còn có vài người đang tiến về phía họ. Nghe thấy lời của người phụ nữ, mấy người đàn ông kia đồng loạt nhìn qua phía bên này.
Nếu không phải vừa rồi cô phản ứng nhanh, có lẽ lúc này đã bị mọi người nhìn thấy hết.
Lục Thanh Dã đang cởϊ áσ cho con, nghe được lời này, theo bản năng nhìn về phía Mạnh Vãn Đường, đối diện với ánh mắt gϊếŧ người của Mạnh Vãn Đường, cau mày: “Xuân Mai, đi tìm quần áo cho chị dâu em.”
“Anh hai, em không biết quần áo của cô ấy ở đâu, nếu không anh đi tìm, em sẽ ở đây thông gió cho chị dâu.” Từ Xuân Mai nhìn Lục Thanh Dã, nhưng không nhận được sự đồng ý, cô ta lại thay đổi ý định: “Thôi, em đi tìm. Anh ở đây với chị dâu, nếu không chị dâu lại ở trong nước làm ầm ĩ, lúc đó mọi người lại lo lắng.”
“Không cần.”