Chương 12: Mạnh Vãn Đường thật sự muốn đá anh (2)

Quân nhân xuất ngũ cũng sẽ được cấp một khoản trợ cấp.

Cho dù anh không cần số tiền này, trong túi cũng không thể sạch sẽ như vậy.

Lục Thanh Dã không có nửa điểm ngượng ngùng, thẳng thắn nói: "Có một chiến hữu hy sinh, mấy năm nay, mấy chiến hữu chúng ta mỗi người xuất ra năm đồng, sẽ gửi qua cho cha mẹ cậu ấy."

Được, tiền lương chính mình tính toán đến rõ ràng, rành mạch.

Cộng thêm lộ phí trở về, vân vân.

Anh có phải còn muốn nói, chính mình còn lại năm hào cũng rất lợi hại hay không?

"Ở nhà rách nát đến tiền sửa còn không có, anh còn đi thương hại người khác, mẹ anh thì nằm viện không rõ tình hình, còn có vợ con phải nuôi. Có phải anh thấy nhà anh điều kiện rất tốt không?”

Mạnh Vãn Đường tức giận nghiến răng nghiến lợi, không phải vì Lục Thanh Dã muốn ly hôn, mà là cô muốn đá anh.

“Nói cho anh biết, không có lần sau!”

Cô đi tới, nhét tiền vào tay anh, rồi quay người rời đi.

Sợ còn đứng lại bản thân sẽ không cam lòng quay lại cướp tiền về.

Nhìn thấy hai đứa trẻ đứng ở cửa, cô lạnh lùng nói: “Cẩu Đản, Cẩu Thặng, về nhà!”

Lục Thanh Dã nhìn vẻ mặt đau khổ nhưng không tức giận của Mạnh Vãn Đường, gật đầu với hai con trai.

Cẩu Đản và Cẩu Thặng lập tức chạy về nhà.

Về đến nhà, hai đứa trẻ lo lắng Mạnh Vãn Đường đem Tiểu Mập ra trút giận, liền mang theo Tiểu Mập trốn đi.

Mạnh Vãn Đường về đến nhà liền nằm trên giường đất.

Nhưng thực tế, đại não cô đang hoạt động công suất cao, sân trước có chín canh đất, có thể trồng rau, nhưng chỉ trồng được mấy loại như củ cải, cải trắng, cải thìa, còn mấy loại rau khác cũng không trồng được.

Sân sau tốt nhất là trồng ít lương thực, ngũ cốc.

Lúc trước cô từng nghĩ có thể trồng ngô, nhưng tính toán tiết khí, căn bản không trồng được, chỉ có thể trồng kê và kiều mạch.

Hơn hai mẫu đất kia có thể sản xuất khoảng bốn đến năm trăm cân gạo kê.

Gia đình cô mỗi ngày ăn uống cũng đủ cho ba bốn tháng.

Trước khi thu hoạch vụ thu, đội sản xuất sẽ chia thêm ít ngô, đến lúc đó chịu đựng một chút.

Chỉ có điều bây giờ đến thu hoạch vụ thu tầm mươi ngày nữa. Mà trong người cô chỉ còn mười chín đồng, trong nhà cũng không còn gạo, còn phải tìm người đi đổi hạt giống. Nhà bọn họ chỉ có một cái tủ quần áo dài khoảng một mét hai, rộng sáu mươi cm, cao một mét bảy sắp hỏng và một cái tủ bát lớn có cùng kích thước.

Còn có một cái ghế hoàng gia bị nguyên chủ ghét bỏ bị ném vào phòng nhỏ bám bụi cùng một cái máy may.

Không còn gì khác.

Không có tiền cũng không có hạt giống để trồng.

Mạnh Vãn Đường lần đầu tiên cảm thấy lo lắng.

“Ai!”

Lục Thanh Dã vừa bước vào cửa, đã nghe thấy Mạnh Vãn Đường nằm trên giường thở dài. Thấy anh đi vào còn lườm anh một cái, đưa lưng về phía anh không muốn giao tiếp.

“……”

Anh không ngờ hôm nay cô lại không khóc lóc ầm ĩ, tính tình so với trước đây còn quái dị hơn.

Lục Thanh Dã nhìn sang hành lý đặt cạnh giường, không có người động vào, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc. Mỗi lần anh về nhà, còn chưa vào tới cửa, hành lý đã bị cô cướp lấy, lấy đi mọi thứ mà anh mang về mà cô nhìn trúng.

Ai mà ngờ lần này cô lại không động vào.

Cách hành sự này thật sự không giống cô trước đây.

Lục Thanh Dã mở hành lý, lấy ra một cái phong thư màu xám, do dự một chút vẫn đặt nó vào tay Mạnh Vãn Đường.

“Cái này cho em.”

Mạnh Vãn Đường mở mắt, nhìn phong thư trong tay, lại ngẩng lên nhìn Lục Thanh Dã, tò mò hỏi: “Cho tôi cái này? Tiền à?”

“Không phải.”

“Không phải tiền thì đưa cái này cho tôi làm gì?”

Mạnh Vãn Đường cười chế giễu.

Lục Thanh Dã: “Là phiếu, xem xem có thể đổi được lương thực với mấy thanh niên trí thức không.”

!!!!

Phiếu???