"Thăng ca, chậm một chút ~"
Tiếng khóc yếu ớt của người phụ nữ hòa cùng với tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, khiến đầu Mạnh Vãn Đường choáng váng.
Cô ngồi ở ruộng ngô cách đó ba mét, nghe âm thanh rêи ɾỉ tựa như khóc lúc như cười của người phụ nữ, cũng không biết là đang thoải mái hay khó chịu, dù sao bọn họ giằng co nhau hơn ba giờ đồng hồ còn chưa dừng lại.
Mạnh Vãn Đường che hai tai lại, hai mắt nhìn bầu trời, vẻ mặt tê dại.
Cô đã tạo nghiệt gì mà phải chịu trừng phạt này?
Đời trước, cô là một trung y mỗi tháng định kỳ đều đặn đến thăm những ngôi làng miền núi xa xôi để khám bệnh miễn phí, ngay cả chết cũng là vì cứu một phụ nữ mang thai khỏi rơi xuống vách đá.
Tại sao cô vừa mở mắt liền ở chỗ này rình coi người khác đang làm việc chứ?
Ký ức xa lạ trong đầu nói với cô rằng, cô đã xuyên đến một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết "Tháo hán nuôi heo kiều mị thanh niên trí thức"
Hiện tại là năm 1976.
Mà người phụ nữ bên cạnh lăn lộn cùng người đàn ông suốt buổi chiều kia chính là nữ chính trong sách, Trần Kiều Kiều, con gái nuôi Trần gia, cũng con gái ruột của cha mẹ nuôi nguyên chủ.
Cô liền trở thành một đứa trẻ hoang không rõ lai lịch.
Mấy năm trước, Trần Kiều Kiều được nhận về, nguyên chủ nháo đến muốn sống muốn chết, khiến nhà họ Mạnh mất hết mặt mũi, bị ép bức đem xuống nông thôn.
Còn Trần Kiều Kiều là tự nguyện.
Ngược lại, nguyên chủ căm ghét, ghen tị.
Nguyên chủ tâm sinh ghen ghét Trần Kiều Kiều cướp đi người đàn ông cô ta yêu Lục Thanh Dã, liền thiết kế để Trần Kiều Kiều cùng Hoắc Đông Thăng một chủ trại heo có năm đứa con riêng lăn giường cùng nhau, còn cử người đi bắt gian, muốn biến Trần Kiều Kiều thành người phụ nữ lăng loàn.
Ai biết Hoắc Đông Thăng đã sớm nhìn ra mưu kế của cô ta, đưa Trần Kiều Kiều đi lãnh chứng.
Hoắc Đông Thăng lớn lên cao to, nước da ngăm đen, là nam nhân cường tráng hiếm có ở thời đại này. Trần Kiều Kiều lại là một cô gái hoa vàng mười tám tuổi, diện mạo giống như một đóa bạch liên hoa, quần áo rộng thùng thình cũng không thể che đi dáng người quyến rũ.
Hoắc Đông Thăng làm sao có thể kiềm chế.
Buổi trưa Trần Kiều Kiều mang cơm tới, đều bị Hoắc Đông Sinh kéo vào ruộng ngô lăn lộn một phen.
Buổi tối về nhà, cho dù kiệt sức, cũng không ngăn được việc hắn đem người tra tấn đến nửa đêm.
Nguyên chủ vì điều này mà càng hận Trần Kiều Kiều.
Vào đêm tân hôn, đem Lục Thanh Dã đá xuống khỏi giường, ầm ĩ cả đêm, khiến Lục Thanh Dã trời chưa sáng đã buộc phải trở lại quân đội.
Nguyên chủ cảm thấy Lục Thanh Dã đã hủy hoại cô ta.
Sau khi Lục Thanh Dã rời đi, cô ta trút hết mọi tức giận lên người cha mẹ Lục Thanh Dã. Ăn uống không hợp liền chửi ầm lên, trong người không khỏe liền đem người khác ra trút giận, khi phát hiện mình mang thai, liền một hai muốn bỏ đứa trẻ.
Lục Thanh Dã đành gửi lại một bức điện tín, hứa sẽ đưa cho cô ta hai mươi nhân dân tệ một tháng, cô ta mới đồng ý sinh con.
Còn đem hai vợ chồng già Lục gia đuổi ra khỏi nhà.
Một ngày nọ, cô ta tình cờ nhìn thấy Hoặc Đông Thăng cùng Trần Kiều Kiều đang lăn lộn trong bãi ngô, trong lòng liền sinh ra ghen tị.
Ban đêm còn không biết xấu hổ mà mơ thấy Hoắc Đông Thăng.
Vừa lúc Lục Thanh Dã trở về, cô ta liền ầm ĩ lợi dụng anh, hành hạ suốt đêm.
Ngày hôm sau, tỉnh dậy nhìn cũng chẳng đến nhìn Lục Thanh Dã một cái.
Nguyên chủ ngày thường cũng không quan tâm bọn trẻ, mỗi buổi trưa đều đến ruộng ngô ngồi xổm chỉ để xem hai vợ chồng Hoắc Đông Thăng làm việc.